Chương 7:
Cuộc đời cô cứ thế không tài nào thoát khỏi Lôi Vũ, Lôi Vũ sắp sếp cô ở
nhà và bắt cô ngừng làm việc ở công ty. Đứng trước căn phòng rộng lớn
nhưng chỉ mình cô, đây là cách anh trả thù cô sao. tiếng chuông điện
thoại reo vang, nhìn màng hình thấy người gọi Trực Thụ, cô vội bật máy,
bên kia đầu dây giọng nói lo lắng hỏi " Sao anh gọi em không được, em
đang ở đâu? anh đến nhà sao không thấy"? Cô mỉn cười nhẹ nhàng nói " Em
đang ở chổ bạn ở ít ngày, do gấp nên không gọi báo anh, làm anh lo lắng
em xin lỗi"
" Khi nào em về?"
" Em ở ít ngày sẽ về, có gì em gọi báo anh ngay" cô vẫn dùng giọng điệu
nhẹ nhàng nói với anh nhưng cô thật không biết đến bao giờ mới có thể
thoát khỏi ngôi nhà này khi Lôi Vũ dùng gia đình hiện tại uy hiếp cô.
Bên kia đầu dây giọng nói trầm ấm của Trực Thụ tiếp " Vậy nếu có gì em
gọi anh, dạo này công ty có nhiều vấn đề giải quyết nên không chăm sóc
em được"
Khóe mắt cô cảm thấy cay " Em lớn rồi mà, anh đừng lo cho em nhiều như con nít thế"
Đang trò chuyện thì nghe tiếng mở cửa cô vội vàng nói qua loa rồi cúp
máy thì cũng là lúc Lôi Vũ bước vào. Thấy trên tay cô cầm chiếc điện
thoại vẻ mặt sợ hãi nhìn anh. Anh mỉm cười rồi đi đến thôi thần, đưa tay
lên trán cô
" Hết sốt rồi"
Cô lãnh tránh anh, trãnh tránh sự đụng chạm hai người, anh nhíu mày, cô
không thích anh đến thế sao? anh xoay người cởi chiếc áo khoát vắt lên
kệ áo, nới lỏng cà vạt vừa thực hiện những động tác đó anh tiếp "nếu đã
khỏe, em chuẩn bị đi ăn tối với tôi"
Cô nhìn anh rụt rè nói “ Có thể cho tôi về nhà thăm gia đình chứ, tôi nhớ họ”
“ Chuyện đó tính sao” anh không quan tâm nói.
“Lôi Vũ tôi xin anh” Cô tiếp tụ nài nỉ
“Đi ăn rồi tính tiếp”
“ Ăn xong anh cho tôi về?” Cô vẫn cố nài nỉ
“ ừ” anh qua loa nói
Lôi Vũ đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, chúng tôi bước vào liền có người bước ra tươi cười phục vụ
" Chổ ông lôi chúng tôi đã chuẩn bị xin mời theo tôi" vứa nói anh hầu bàn vừa kính cẩn dẫn đường.
Bên trong nhà hàng không có khách, tôi ngạc nhiên nhìn quanh. người hầu
bàn như hiểu ý cười nói " Ông Lôi đã bao hết bổn tiệm trong đêm nay, tôi
chắc nghĩ là vì tiểu thư xinh đẹp này"
Không tỏ vẻ ngạc nhiên, anh ta đối với phụ nữ thật biết lấy lòng. Chiếc
bàn ăn chuẩn bị sẵn có thắp sẵn nến, trên bàn đầy hoa hồng trắng, một
người đánh chiếc piano màu trắng. Biết miêu tả thế nào nhỉ ngoài hai chữ
lãng mãn, xinh đẹp. Lôi Vũ kéo ghế mời cô ngồi, cô ngoan ngoan ngồi
xuống. Sau khi an vị xong, phục vụ bắt đầu dọn thức ăn, toàn những thức
ăn ngày kia tôi thích. vẫn không một biểu hiện trên mặt, thôi thần cắm
cuối ăn. trong bửa ăn không ai nói gì ngoài anh phục vụ giới thiệu các
món ăn.
" Xin quý khách có cần dặn dò gì thêm không" sau khi đã bưng hết các món ăn , phục phụ dùng giọng kính cẩn hỏi.
Lôi Vũ phất tay, người phục vụ hiểu ý lui về phía sau. Một khoảng trống trong phòng chỉ có cô và anh.
" Tôi rất chán sao?" lôi vũ nhìn cô hỏi
Cô vẫn cuối đầu không trả lời, Lôi Vũ tiếp tục âm lãnh hỏi " Tôi không muốn một búp bê vô hồn "
" Vậy đừng uy hiếp tôi và hãy trả tự do cho tôi" cô mở miệng lạnh lùng nói
Anh cười " Nhưng thà là một búp bê thì tôi vẫn muốn cô ở đây với tôi"
" Anh muốn gì ở tôi, chuyện chúng ta đã hết anh đã trả thù tôi như thế
chưa đủ sao?, búp bê ư? với anh tôi chỉ là đồ vật mà thôi" cô chua xót
nói
Anh không biết nói sao với cô, không khí trở lại im lặng. Anh muốn trả
thù ư? từ lâu anh đã không còn nghĩ đến chuyện đó. vậy sao anh lại giữ
cô bên cạnh vì sự độc tài của hay hay gì khác. Anh đưa tay lên ngực rồi
nhanh chóng đưa tay xuống, dù bất cứ lý do gì thì anh chỉ muốn cô bên
cạnh anh. Thà cô cứ lạnh nhạt với anh như thế này còn hơn khi nhắm mắt
anh lại thấy cô cười với kẻ khác mà nụ cười đó không dành cho anh nữa.
Buổi ăn kết trong im lặng, mỗi người đeo đuổi theo suy nghĩ khác nhau.
Kẻ muốn chạy và một kẻ muốn nắm bắt, thôi thì cứ đợi bánh xe vận mệnh
của họ mà thôi.
Sau khi dùng cơm xong anh cùng cô trở về nhà. Anh mở cửa cho cô ra nhưng
cô vẫn ngồi đó, nhìn anh “ Anh hứa sẽ cho tôi về nhà đúng không”
Dừng bên chiếc xe anh nhìn cô giọng âm lãnh “ Cô chỉ muốn gặp thằng anh trai của cô chứ gì”
“Liên quan gì đến anh” cô giận dữ, cô muốn gặp ai là chuyện của cô, sao anh lại giận dữ với cô.
Nghe lời cô nói lôi vũ không khách khí nắm tay kéo thôi thần, tay cô hằn
những vét đỏ. Lôi Vũ keo cô lên lầu, quẳng cô lên giường. Anh cời áo
khoe cơ thể cường tráng. Cô sợ hãi “ anh được được đối xử tôi nhứ thế”
lời nói chưa dứt cô đã bị ôm trọn, chiếc áo từ lúc nào bị cưởi phăng.
Trước mắt anh Đôi ngực sữa màu tuyết trắng của nàng không hề được che
đậy lộ ra trong mắt Lôi vũ, đôi mắt anh dường như nổi lên một ngọn lửa.
Anh tuột đi váy cô, khiến cô hoàn toàn thể hiện trước mặt anh.
cô khiếp sợ nhắm mắt lại, đôi mắt vũ mị,dáng vẻ hấp dẫn lòng người ở
trước mắt, Lôi Vũ dường như nghe thấy dục vọng trong chính bản thân
mình, anh muốn đi vào cô, anh muốn cô anh tiến vào thân thể cô , tiến
vào vùng sâu kín mềm mại, 2 cơ thể đã lâu không gần nhau tái hợp, hợp
chặt với nhau làm một. lúc này anh không còn biết gì chỉ muốn chiếm lấy
cơ thể này dù chủ nhân nó đang ra sức chống chọi. anh mặc kệ tất cả.
Sau đêm nay đó cô không hề nói chuyện với anh dù nữa lời mà từ đó về hơn
trước và về rất khuya, đang thim thiếp ngủ, cô nghe tiếng mở cửa, lôi
vũ về ư? cô nằm im cảnh giác, cô ngắm nghiền mắt. nhưng dù nhắm mắt thì
tai cô vẫn nghe tiếng bước chân đi rồi đột ngột dừng trước cửa phòng cô.
Cô hoảng sợ anh ta đến đây làm gì, cô nhắm nghiền mắt thật chặt. tiếng
tiếng chân đi đến giường cô đột ngột dừng lại rồi tiến đến bàn trang
điểm cô như đang tiềm kiếm thứ gì. Cô giận dữ ngồi dậy " sao anh có thể
xúc phạm sự riêng tư của tôi như thế"
Trong bóng đêm cô nhìn thấy một thân ảnh lạ, cô vụt đứng dậy lao về phía
công tắt bật đèn. kẻ đang lục lọi kia là một kẻ la lạ trên tay cầm một
con dao bén nhọn mặt cô tái nhợt.
" Trộm" cô thầm kêu rồi cô vội bỏ chạy ra phía cửa chính, đang loay hoay tìm chìa khóa thì có cái gì lành lạnh trên cổ
" Không ngờ có một mỹ nhân cô đơn ở đây" tên trộm với tấm vãi đen trên
mặt, để lộ hai con ngươi dâm đãng. cô run sợ nói " tiền tài ông cứ lấy,
xin hãy tha cho tôi"
Tên trộm cười lớn " ta cũng định như ý cô nhưng giờ thì khác, ngoài tiền ta còn muốn có mỹ nhân"
" Không" cô la lớn nhưng sức cô yếu đuối không thể chống cự trước sức
mạnh của một tên đàn ông lực lưỡng. hắn kéo cô vào phòng và bắt đầu sờ
xoạng người cô. cô ra sức chống cự. Hắn cười nham hiểm
" Ta thích những cô gái bướng bỉnh thế này" sau đó hắn dùng tay kéo bung
hết cúc áo trên người cô, lộ ra làng da trắng nõn, làm hắn càng khoái
chí. cô nhanh chân đạp vào bộ hạ của hắn, cô bước nhanh xuống giường
nhưng chân lại bị nắm lại lôi cô trở lại giường
Hắn ta gầm giọng " Con quỷ cái" hắn mạnh bạo kéo áo cô ra sau, buột chặt
hai tay lại. Cô kêu cứu " cứu tôi với" nhưng không âm thanh nào đáp
trả, nước mắt cô rơi không lẽ cô không thoát được kiếp số này.
Hắn ôn người cô, bàn tay dơ bẩn đang len lỏi đến phía dưới, vùng vẫy nhưng bất lực.
" Bốp" có tiếng vỡ của vật. cô mở mắt thấy một thân ảnh quen thuộc kéo cô ra giẫn dữ " Tên khốn nạn "
Hôm nay có việc đột xuất ở công ty nên anh về khuya, thấy nhà sáng
choang anh thấy co chuyện chẳng lành, vội phóng xe trở về nhanh thì thấy
cảnh tượng trước mắt. anh không giữ được bình tỉnh, thấy lọ hoa trên
bàn anh vội đập vào đầu hắn kéo lấy thôi thần ra.
Anh lo lắng hỏi " em có sao không, thấy chổ nào không khỏe"
Cô lắc đầu, cô ôm lấy anh khóc, cô thật sự lo sợ nhưng niềm vui chưa
được bao lâu thì tên " đột nhập" bắt đầu loạng choạng đứng dậy, chưa ăn
được đã bị phá đám. Hắn điên cuồng chém về kẻ phá đám kia.
" Cẩn thận" Thôi Thần hét, nghe tiếng cô anh vội ôm lấy cô xoay người
tránh đi, dù có tránh một bên nhưng vẫn lãnh trọn một nhát dao của kẻ
điên cuồng kia ở tay. Cô hoảng sợ nhìn anh. Anh ra hiệu cô trấn an, cô
lo sợ nhưng cố giữ bình tỉnh vội chạy gọi điện thoại gọi cảnh sát.
Chương 8:
Tên cướp thấy bất lợi vội lia dao chem loạn xạ nhầm tìm đường tẩu thoát,
hắn chạy đến cửa sổ phóng xuống bên dưới, lôi vũ vội vã chạy theo nhưng
bị thôi thần nắm tay lại " đừng mạo nhiểm, anh đang bị thương" thấy
khuôn mặt lo lằng hoảng sợ của cô anh đành nhìn tên cướp bỏ chạy.
Anh xoa đầu cô, cô ôm vào lòng " Mọi chuyện qua rồi"
Do bị thương tay phải, vết thương không nhẹ. bác sỉ dặn dò nên nghĩ ngơi
không vận động nhiều. "tôi không sao đâu, anh khám cho thôi thần đi"
anh lo lắng nhìn Thôi Thần đang ngồi kế bên.
" Tôi đã kiểm tra, Thôi tiểu thư chỉ xầy xướt nhẹ, chỉ do tinh thần
hoảng loạng quá độ nghỉ ngơi một chút không có gì " bác sĩ nhẹ nhàng
nói. " Hôm sau tôi lại tới, giờ thì xin phép cáo từ"
Thôi Thần bước dậy mở cửa tiển bác sĩ cùng phụ tá, sau đó cô bước trở
về. cô nợ lôi vũ một ân tình, cô thở dài. vừa bước vào phòng thấy anh
ngồi đó miệng cười " Anh vừa được cảnh sát gọi, tên cướp tối qua đã bắt
được"
Cô đứng đó nhìn về tay anh " Chuyện đó không quan trọng nữa, lần sau xin đừng liều lĩnh như thế"
Anh đứng lên nhìn cô dịu dàng “ Em quan tâm tôi sao”
Cô bối rối xoay mặt “ Tôi không có” cô bước nhanh ra cửa “ Anh nghỉ ngơi, tôi dọn dẹp lại nơi bị phá hư”
Bước ra khỏi căn phòng nơi có ánh mắt đang dõi theo cô, cô thấy chột dạ.
Nhớ biểu hiện tối qua làm tim cô đập sai nhịp, không phải cô hận anh
lắm sao.
Thời gian trôi qua thật nhanh, Lôi Vũ như biết tận dụng lợi thế vào cánh
tay bị thương. Lúc kêu cô đút cơm , lúc lại bắt cô cởi quần áo khi tắm
rồi lại giúp anh mặc….có đôi khi anh thầm nghỉ “ Tái ông mất ngựa đâu
phải là tai họa” *
“ Thôi Thần”
Nghe tiếng gọi cô bước vào phòng thấy một kẻ đang tươi cười nhìn cô “ Anh muốn ra vườn”
“ Vậy anh đi đi” cô xoay lưng rời đi, định ức hiếp cô ư?
“Nhưng anh bị thương” Lôi Vũ nhăn nhó nói.
Cô đứng chống tay, chỉ vào anh “ Anh bị thương ở tay, chứ đâu có phải chân”
Lôi vũ đâu phải hạng vừa, nhìn cô nói nhưng ai mở cửa anh ra, ai lại mở
cửa anh vào. Khi anh muốn cầm cái gì thì lúc đó ai đây. Cô nhíu mày, sao
trên đời có kẻ mặt dầy như anh thế.
Ngoài vườn không khí thật trong lành, cô vươn vai hít thở một hơi dài.
Mấy ngày nay cô mở lòng với anh, làm anh cảm thấy phần khởi, có lẽ đó là
một bước tiến mới giữa anh và cô
“ Thời gian làm người ta thay đổi nhưng em vẫn còn đáng yêu như xưa”
Cô quay sang nhìn anh, vẽ mặt vui vẻ biến mất chỉ còn lại lành lùng. Cô bước đi, anh vội kéo cô lại “ Thôi Thần”
“ Thời gian làm người ta thay đổi và tình yêu tôi dành cho anh cũng thế” cô phất tay anh ra.
“ A” nghe tiếng riên, cô nhìn anh, khuôn mặt anh vặn vẹo, tái xanh. Cô
quên cánh tay anh còn đang bị thương “ Anh có sao không?” cô lo lắng
hỏi.
Chưa kịp đở anh thì một cở áp lực bức cô ngã xuống mặt đất nhưng rồi lại
được một đôi tay ôm lấy. lôi vũ áp cô xuống nền cỏ xanh mượt “ Em lo
lắng cho anh, em vẫn còn yêu anh phải không thanh thanh?”
Cô lãnh tránh ánh mắt anh, không trả lời câu hỏi anh. Anh không thể chịu hơn được nữa, anh bá đạo hôn cô, tiến vào cô.
“ Anh yêu em” anh ôm cô vào lòng như không có gì chia cắt cô được nữa.
Cô không biết vì sao cô lại ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực rộng lớn của
anh ngủ, tại vì trái tim cô yếu đuối không chống được mị lực của anh
hay thực sự trong tim cô vẫn còn yêu anh.
Đính đong, đính đong.. tiếng chuông cửa làm cô thức giấc. Nhìn sang
người bên cạnh anh vẫn say giấc nồng. cô mỉm cười bước dậy mở cửa. không
biết ai lại đến giờ này. Vừa mở cửa thì một thân hình nóng bỏng nhảy
vọt vào lên tiếng “ Lôi Vũ anh bị thương ở đâu?”
Cô gái có thân hình nóng bỏng thời thượng tiến vào phòng ngủ của Lôi Vũ
ôm anh, hôn anh nồng cháy, cô gái đó là Thiên kiều – vị hôn phu của anh.
Lôi Vũ bất ngờ, đang say giấc bỗng bị đánh thức bởi mùi nước hoa nồng
đượm. Anh cố mở mắt ra nhìn, anh không giấu nổi được sự ngạc nhiên “ Sao
em ở đây thiên kiều”
Cô giận ra dáng vẽ giận dỗi " Nghe anh bị thương, em vội từ Pari trở về thăm anh, vậy mà hỏi người ta như vậy"
Anh không thể nghe Thiên Kiều nói gì thêm nữa, anh vội bước ra đảo mắt
tìm kiếm. Thiên Kiều bước theo nói với giọng châm chọc " Không ngờ em đi
chưa được bao lâu thì anh lại rước người mới vào" nói đoạn cô bước đi
ra cửa " Em hiểu sự cô đơn của anh, em sẵn sàng tha thứ, trước khi em
quay trở lại em muốn anh thu sếp xong xui hết tất cả ở đây kể cả cô ta"
tiếng cửa đóng mạnh không làm anh bận tâm.
" Thôi Thần" anh kêu tên cô.
" Anh có gì để giải thích, vợ chưa cưới anh trở về đến lúc anh nên trả
tự do cho tôi" cô vừa nói vừa chuẩn bị quần áo sếp vào vali. Anh nắm tay
cô lại, nén vali xuống nền đất " Hãy cho anh thời gian để thu xếp"
" Thời gian" cô hỏi lại "Lôi Vũ! có lẽ anh đến giờ không hiểu, tình yêu
không dành cho kẻ tham lam như anh. Tôi đã tin anh và tưởng chúng ta có
bắt đầu lại " cô nhìn về chiếc vali bị Lôi Vũ không thương tiếc nén
xuống đất. Cô thở dài rồi bước nhanh ra cửa "Em đi đâu" âm thanh âm lãnh
vang lên. anh kéo cô lại ôm cô vào lòng " Anh đã mất em, anh không thể
mất em một lần nào nữa. anh đã từng có thể quên em. từ ngày em bỏ đi anh
đã biết anh thật ngốc nghếch. Anh sẽ hủy bỏ hôm lễ với Thiên Kiều" Anh
nhìn vào mắt cô " Hãy tin anh, tin vào tình yêu của anh"
Cô có nên tin anh không? một lần anh đã bỏ rơi cô, một lần còn có thể có
lần thứ 2 . cô nên đánh cuộc. Ai đã nói cuộc đời là một canh bạc, có lẽ
nó đúng với cô lần này thôi thì hãy đánh cược một lần nữa.
Cô nhìn anh và gập đầu, anh vui sướng ôm lấy cô, hai người đâu biết có
ánh mắt đầy sự thù hằng nhìn về phái họ. Thiên Kiều cứ nghĩ lôi vũ sẽ
chạy đến năn nỉ cô nhưng không thấy gì. Linh cảm của người phụ nữ làm cô
nán lại và nghe câu chuyện vừa rôi. " Anh muốn bỏ tôi sao Lôi Vũ, tôi
sẽ cho anh trả giá"
Lôi Vũ lại bắt đầu với công việc bình thường, anh đến công ty và thôi
thần tiếp tục ở nhà. Đang loay hoay dọn dẹp thì nghe tiếng chuông cửa,
cô vội bước lại mở cửa thì thấy một người đàn ông mặc phục trang rất
lịch sự mỉn cười với cô “nhớ tôi không Ôn tiểu thư?"
" Trợ Lý Trịnh " cô há mồn ngạc nhiên. trợ lý trịnh là trợ lý của cô khi còn ở Ôn thị.
Linh cảm có điều gì xảy ra, anh vội trở về nhà " Thôi Thần" anh gọi tên
cô nhưng không có tiếng đáp trả. Anh vội chạy đến phòng ngủ anh thở phào
nhẹ nhõm, trên chiếc giường trắng thân ảnh nhỏ xinh vẫn còn đang say
giấc nồng. anh thở phào nhẹ nhỏm tiến đến, kéo chăn đánh thức cô dậy "
Công chúa ngủ nướng thức dậy nào" vừa kéo chăn anh giật mình lùi lại.
Khác với giọng nói dịu ngọt lúc nãy anh gầm giọng hét người trên giường "
Thôi Thần đâu"
Mỹ nữ nhìn anh cười, rũ bõ tắm chăn lộ ra một làn da trắng mịn, trên
người chỉ khoát một chiếc áo mỏng đủ sức khơi gợi dục vọng của bất kỳ
người đàn ông nào " công chúa chỉ thức khi có nụ hôn hoàng tử" cô nhìn
anh nhắm mắt mong chờ một nụ hôn. Khác với dự đoán của cô, Lôi Vũ không
để mắt đến sự khiêu khích đó tiếp tục hỏi " thôi thần ở đâu"
" Anh làm gì nóng giận vậy, chúng ta bắt đầu lại như chưa có gì xãy ra,
không có con bé đó chúng ta vẫn hạnh phúc" Thiên Kiều nhìn anh nhẹ nhàng
nói.
mặt anh tối đen, anh thật sự giận giử, anh bước đến bên giường sốc thiên
kiều dậy gằn giọng nói " thôi thần ở đâu" mắt anh hằn lên những tia lữa
đỏ, làm thiên kiều hoàng sợ.
" Cô ta quan trọng với anh vậy sao" cô nhìn anh cười ma mị tiếp " trong
giới kinh doanh khi làm việc gì đó điều tính lợi cho mình trước, tôi lè
một kẻ không bao giờ làm chuyện thiệt thòi"
" Cô muốn gì"
" Nhìn anh kìa, sao có vẽ thảng thốt vậy, muốn biết người tình bé bỏng anh ở đâu chỉ có 2 điều. Thứ 1 lấy tôi, và thứ 2..."
Ghi chú :
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần
Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra
gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ
mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ.
Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: - Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh
mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa
thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa
Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật
nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa
không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như
thế.
Ông lão thản nhiên nói: - Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã
gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung nguyên. Các trai tráng
trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân
Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều
tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được
sống sót ở gia đình."
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là
gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh.
Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc.
Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được
phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi
gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh
thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông
mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.
Chương 9
" Em có tâm sự gì sao Thôi Thần" Trực Thụ lo lắng nhìn cô.
" Em không sao" cô nhìn anh mỉm cười.
" Thôi Thần" cách đây 3 ngày anh gọi điện cho thôi thần hỏi thăm cô, chỉ
thấy tiếng khóc nấc trong điện thoại. Anh lo lắng chạy đến bên cô, thấy
cô tiều tụy anh đau lòng. Anh không biết chuyện gì đã xãy ra với cô,
anh thật muốn chăm sóc cô mãi mãi.
" Lấy anh nhé Thôi Thần" Trực Thụ móc từ túi ra chiếc nhẫn ra vừa đưa
vào tay cô. nhìn chiếc nhẫn cô bối rối, Trực Thụ nắm tay cô " anh biết
em đang rất bối rối, anh không biết chuyện gì xãy ra cho em nhưng khi
nhìn thấy em như vậy anh rất lo rất đau đớn, hãy cho anh chăm sóc em,
yêu em như cách đây 4 năm trước khi anh thấy những giọt nước mắt của em.
lúc đó anh muốn làm người đàn ông của đời em"
" Em đang rất bối rối " cô không biết làm sao trước lời tỏ tình của anh
vì trước giờ cô xem anh là một người anh. cacnh1 suy nghĩ đó khó mà thay
thế được một sớm một chiều.
" Em..." lời chưa thốt ra, Trực Thụ nắm lây tay Thôi Thần " công ty anh
đang phát triển tốt có thể lo cho em cuộc sống sau này và xin em đừng
nói gì nữa. Em cứ suy nghĩ, 3 ngày sau có thể trả lời cho anh cũng được"
anh nắm chặt tay cô như một nỗi sợ hãy, anh sợ sự từ chối phát ra từ
miệng cô. anh sợ anh mất cô anh sợ. Con người có biết bao nhiêu nỗi sợ,
một người đàn ông như anh nay lại sợ một lời cự tuyệt. Có lẽ vì anh quá
yêu cô có lẽ vì anh đã câm nín suốt bao năm.
Cô nhìn thấy khuôn mặt anh, cô biết những suy nghĩ trong anh. cô nhìn anh6 gập đầu " Em sẽ suy nghĩ kỹ"
Đên nay cô không sao ngủ được, chợp mắt cô lại nhớ đến Lôi Vũ, lại nhớ đến những lời của thư ký Trịnh.
" Ôn tiểu thư, tôi đến đây tiết lộ cho cô một sự việc rất quan trọng" Trịnh Nguyên Bình vừa nói vứa đưa cô một tờ giấy.
" Đây là bản di chúc của Ôn Chủ Tịch, tất cả tài sản điều dành cho cô,
tất cả giấy tờ mà lôi vũ có để chiếm lấy Ôn Thị tất cả điều là giả mạo"
Cô ngạc nhiên nhìn vào bản di chúc, rối nhìn sang Trịnh Nguyên Bình " Anh nói cho tôi những điều này có ý gì"
" Bản di chúc này chúng tôi vừa phát hiện, và chỉ có cô mới có thể dành lại tất cả những gì mà lôi vũ đã cướp của cô"
" Tôi không quan tâm đến nó nữa" cô gấp lại tờ giấy và đưa nó về Trịnh
Nguyên Bình. anh nhìn cô cười " Cô biết vì sao lôi vũ lại bắt đầu quan
tâm đến cô" Anh dừng lại nhìn cô cười nói tiếp " nguyên nhân cũng vì bản
di chúc này, anh ta đang cố lợi dụng cô để bảo vệ tài sản anh ta"
" Không" cô không tin, dối trá
Trịnh Nguyên Bình đứng dậy bước đến bên ôn, dùng vai tặt trên vai như an
ủi " Tôi hiểu cho cô, bị người mình yêu lừa đới mà lại lừa đến hai lần.
Cô nghĩ sao khi anh ta đưa cô về đây chỉ để tranh thủ tình cảm với cô,
chỉ muốn lòng tin của cô. Trên đời nay cái gì cũng có thể làm giả…. cũng
như tên cướp hôm ấy"
Cô nhìn Trịnh Nguyên Bình, cô lại nhìn sang những tấm hình chụp tên cướp
đêm đéo đang nhận thứ gì từ tay Lôi Vũ. Cô không tin vào mắt mình.
"Nếu yêu cô, sanh anh ta không tìm cô ngay ngày hôn lể đó mà đợi đến hôm
nay vị tiểu thư thiên kim đó là ai, có phải vợ sắp cười của hắn???"
cô hoàn toàn suy sụp, tất cả những gì Trịnh Nguyên Bình như vét dao chém vào lòng cô. Sao cô đau đớn thế này.
" Tôi chỉ muốn tốt cho cô, cô không nên bên cạnh một người đàn ông như thế. Xin cáo từ Ôn tiểu thư"
Sau khi Trịnh Nguyên Bình rời đi, cô muốn yên tỉnh mà suy nghĩ. Có lẽ cô
đẵ sai, cô sai khi đạt nhầm tình yêu cho một kẻ như thế.
Đang trong suy nghĩ có tiếng gỏ cửa " Thôi Thần em chưa ngủ à"
Cô bước ra nhìn thấy Trực Thụ đứng đó "Anh thấy đèn phòng em còn sáng"
anh gãi đầu nhìn cô " Nếu em thấy khó sử chuyện sáng nay thì thôi bõ đi,
chúc em ngủ ngon"
Vừa xoay lưng, anh đã bị một bàn tay nắm chặt lấy "Em đã nghĩ kỹ, ta kết hôn đi, càng sớm càng tôt "
Trực Thụ không tin vào tai mình nữa anh nhìn cô ngay ngốc, anh nắm chạt tay cô ' anh không nghe lầm đó chứ?"
Cô nhóm chân hôn vào má anh, nhìn anh mỉm cười " E muốn kết hôm sớm"
Anh vui như một đứa trẻ, anh ôm cô vào lòng " Anh hạnh phúc quá thôi thần, anh cám em"
Không! em cám ơn anh. Anh có lẽ là liều thuốc chữa tâm ma của em. Em phải là người xin lỗi. Xin lỗi anh, xin lỗi Trực Thụ.
Anh đi tìm cô gần cả tháng nay mà không sao tìm ra dấu vết của cô, anh
lang thang khắp nơi. phải chi anh ngày xưa đừng ngốc nghếch vì lòng thú
hận thì anh đâu mất cô, tưởng hạnh phúc sẽ lại đến mà giờ đây vụt bay.
Dạo bước lang thang, anh lạc bước đến nhà thờ này ngước nhìn anh mỉm
cười mỉa mai, kỉ niệm còn đây mà giờ người đi đâu.
" Vũ! em muốn đám cười chúng ta tổ chức nơi đây"
" Theo ý em vậy"
" Em muôn 1 mặc váy trắng"
" Theo ý em, tất cả theo ý em hết chịu không" tiếng cười giòn tan và
những kỹ niệm của anh lúc trước thế mà anh lại đánh vỡ nó. Đang suy nghĩ
miên mang thì tiếng chuông nhà thờ vang lên, ra hôm nay có người tổ
chúc lễ cưới nơi đây. Anh bước đi ra khỏi nới đó nhưng anh chợt đứng
lại. Khung canh phía trước mắt anh là một chiếc áo cưới trắng muốt ôm
gọm thân hình xinh đẹp mà lúc nào anh cũng từng nhớ nhung anh hoa mắt
chăng. Không nụ cười cô, ánh mắt cô không thể nào làm anh quên được. Ai
đang đi bên cô? là Thôi Trực Thụ. làm sao có chuyện này xảy ra?
Trực Thụ nắm tay cô đi đến giáo đường. Khuôn mặt anh rạng ngời như nói
cho mọi người biết anh đang hạnh phúc đến dường nào. bàn tay anh nắm anh
sẽ nâng niu, yêu thương gìn giữ đến suốt đời.
Đứng trước vị cha sứ đáng kính, ông bắt đầu đọc lời thề : hai con có có
thề sẽ yêu đến suốt đời ban cho nhau trọn vẹn thân xác mình, dù gặp gian
nan vất vã vẫn sẽ là một như cành liền cây, chim liền cánh. Ở bên nhau
khi thịnh vượng cũng như lúc gian nguy, khi tươi trẻ cũng như khi già
yếu, cứ yêu mến nhau, tôn trọng nhau, khăng khít nhau suốt đời”
“ Con đồng ý” trực thụ nhìn mắt cô đáp.
Cha sứ hài lòng như quay sang nhìn cô dâu “ Còn con”
Cô như nhập nhừng, nhưng đứng trước đôi mắt chờ mong kia cô biết mình không thể quay lại được “ Con đồng ý”
" Chú rễ cô đâu trao nhẫn cưới từ nay chúng con sẽ là vợ chồng” tiếng vị cha sứ vừa dứt thì một âm thanh thiết vang.
"Khoan"
Tiếng thét làm anh giật mình, chiếc nhẫn rơi xoảng xuống nền đất đá hoa
cương. Tất cả ánh nhìn dồn ra ngoài cổng , cô và Trực Thụ cũng nhìn ra.
Một người đàn ông hốc hách râu ria chạy đến rồi nắm hặt tay cô lôi đi.
Dù người đàn ông đó có thay đổi thế nào cô cũng nhận ra là Lôi Vũ, là
Lôi Vũ.
chợt tỉnh trước hành động bất ngờ của gã nọ. Trực Thụ chạy theo kéo tay Thôi Thần lại " Anh là ai? sao đến đây quấy rối"
Không quan tâm đến câu hỏi kia, anh nhìn thẳng vào mắt cô “ Vì sao em lại ở đây? Em có biết anh tìm kiếm em vất vã không?”
Cô mỉn cười “ Xin lỗi anh ” nói đoạn cô khoát tay trực thụ “ Đây là người đàn ông tôi yêu, chúng tôi sẽ kết hôn”
“ Không thể nào, sao có thể” anh hét lớn. Anh nắm chặt tay cô chạy đi
mặc cô vùng dậy, kéo cô ra chiếc xe đợi sẵn. Cô đẩy anh ra, anh loạng
choạng.
“ Két” tiếng thắng xe, tiếng người nói, tiếng thiét lẫn lộn vào nhau.
-----------------
Đứng trước phòng phẩu thuật cô đờ đẫn nhìn vào bên trong, cô không cố ý
đẩy anh, không muốn anh gặp tai nạn, kế bên cô Trực Thụ vỗ vai an ủi cô.
“ Không sao đâu em, mọi chuyện sẽ qua”
Tiếng bước chân chạy dồn dập, “ Ôn Thanh Thanh” tiếng hỏi dừng lại trên
người con gái mặc áo cưới. cô ngước nhìn người gọi tên cô “ Lan Tố”
“ Tôi nghe người ta báo Lôi Vũ gặp tai nạn nên liền vào xem anh ta thế
nào” cô nhìn Thôi Thần lộ vẻ vui mừng và lo lắng “ Mấy ngày trước Lôi Vũ
gọi nhờ tôi giúp anh ta tìm sao” cô ngạc nhiên nói tiếp “ Anh ta đã
kiếm được cô”
Thôi thần không nói gì, đứng dậy nhìn lan tố “ Nếu có cô ở đây thì tôi về đây”
“ Thanh Thanh, Lôi Vũ cần cô lúc này sao cô có thể bỏ đi. Anh ta yêu cô”
Cô nhìn lan tố giọng đầy cay đắng “ yêu tôi? Nực cười, anh ta cũng chỉ vì bản di chúc thôi”
Lúc này lan tố ngạc nhiên hỏi “ Di chúc gì ?”
Cuộc phẩu thuật thành công nhưng cũng chờ bệnh nhân tỉnh rồi mới biết
kết quả, đã qua 2 ngày mà người trên giường chưa tỉnh mà người ngồi bên
cũng không chợp mắt. sau khi gặp lan tố thì mọi chuyện rõ rang. Di chúc
mà thư ký Trịnh nói hoàn toàn bịa đặt, điều là âm mưu của Thiên Kiều. Cô
ta muốn tách cô và Lôi Vũ nên bịa chuyện, rồi quay sang nói với Lôi Vũ
là cô đang nằm trong tay ả, lấy cô làm điều kiện trao đổi. Thứ 1 là kết
hôn cùng thiên kiều, còn thứ 2 là trao tất cả tài sản cho cô ta. Lôi Vũ
đã chọn thứ 2, Thiên Kiều nỗi giận và ra nước ngoài làm Lôi Vũ lo lắng
tìm kiếm cô khắp nơi.
Cô thở dài nhìn người trên giường, cô thật không hiểu người đàn ông đó
nghĩ gì. Anh đã từng cho cô hạnh phúc rồi lại cho cô biết bao mật đắng.
“ Cô về nghĩ đi, có tôi trong coi là được” lan Tố lo lắng nhìn cô tiều tụy nói
“ tôi Không hiểu Lôi Vũ, có lẽ tình yêu chúng tôi chưa đủ để hiểu nhau” cô ngồi dựa đầu vào tường nhìn vào khoảng không hỏi.
“Anh ta yêu cô” Lan Tố ngồi đối diện cô nói “Anh ta đã tìm cô ngày hôm
ấy, nhưng chỉ thấy chiếc xe bị hỏng do tai nạn. Anh ta cũng đến bệnh
viện này đến bệnh viện khác tìm cô nhưng không có kết quả”
Nghe lời lan tố nói cô như không tin. Lan Tố nhìn cô cười “ Ôn thị khi
cha cô mất gặp nhiều khó khăn vì phải gánh một nợ lớn, để chi trả anh ta
phải bán nó và bắt đầu lại từ đầu ở nước ngoài” cô đứng dậy nhìn cô “
Anh ta thật sự yêu cô, sự thù hằn ư ? tình yêu anh ta dành cho cô còn
nhiều hơn thế. Anh ấy không muốn cô gánh khoản nợ khổng lồ đó” nói xong
cô bước ra cửa “ Bác sỹ nói vết thương quá nặng e là…”
Nghe lời Lan Tố, cô như sét đánh bên tai , cô đánh thùm thụp vào anh “
Anh nợ tôi, anh phải trả. Anh tưởng những điều đó anh dành cho tôi là
cao thượng sao. Anh đừng đi, tại sao khi người ta nhận ra tình yêu rồi
ông trời lại nỡ cướp mất nó. Em yêu anh, 4 năm qua em chưa từng ngừng
yêu anh, em dẵ cố quên nhưng lại càng nhớ. Anh yêu anh vũ! Hãy tỉnh lại
đi.” Cô khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, cô gục lên người anh.
“ Em đừng khóc” giọng nói đứt quãng vang lên. Cô bật dậy nhìn anh “Anh
dã tỉnh” cô vui mừng vừa khcó lại vừa cười, cô ôm lấy anh “ Em cứ ngỡ sẽ
mất anh, em yêu anh”
Anh mỉn cười nhìn về phía ngoài phòng, anh ôm cô “ Anh không để mất em lần nữa”
“ Không phải chỉ có em” Cô đưa lấy tay anh đưa bụng cô, mắt anh sáng rực
ôm lấy cô chặt hơn, thì ra hạnh phúc là đây vậy mà anh đã bỏ mất 4 năm
hạnh phúc đó.
Bên ngoài có 2 kẻ cười trộm, Lan Tố nói thầm “ Trước khi có hạnh phúc
phải cô cô đau khổ tí” cô vỗ vai người đàn ông kế bên “ Anh có muốn đi
uống gì với tôi không, chúng ta điều la những kẻ sinh ra chỉ để yêu từ
xa”
Người đàn ông bước đi rồi ngoáy đầu nhìn hai bóng người trong phòng khẽ nói “ Chúc em hạnh phúc Thôi Thần”
--------------------- Toàn văn hoàn--------------------