Phần 72:
Nó chạy mãi, chạy mãi, mưa thấm ướt đẫm cả bộ váy nó đang mặc, nó chợt
dừng lại và nhìn lên trời, nước mắt của nó hoà quyện cùng mưa, từng
giọt, từng giọt tí tách rơi, có lẽ mọi người đã nói đúng, tình đầu thì
khó thành, vậy mà nó cứ hy vọng, nó cứ hy vọng thật nhiều để giờ đây
thất vọng cũng thật nhiều. Nó chẳng trách ai mà chỉ trách bản thân sao
quá ngu ngốc, nó đã tin nhưng rồi lại thất vọng. Ánh mắt lạnh lùng,
giọng nói khinh khi và cả nụ hôn của hắn dành cho Tuyết Lan, tất cả như
một mũi dao xoáy sâu vào con tim nó, khiến trái tim rướm máu. Nó đau,
đau đến không thở được, lẽ ra hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với nó,
vậy mà giờ đây đã trở thành một ngày tồi tệ nhất, cái ngày mà chứng kiến
người nó yêu lên giường cùng người con gái khác. Những lời mật ngọt,
những cử chỉ lo lắng, ân cần, sự chở che và tình yêu thương của hắn đã
từng khiến cho nó thật hạnh phúc, nhưng giờ đây, những điều đó như một
nhát dao chí mạnh vào trái tim vốn đã rướm máu và tan nát. Nó khuỵ
xuống, ôm chặt lấy ngực, cố kiềm chế cơn đau đớn trong lồng ngực, cắn
chặt môi đến bật máu…………
Nó vẫn khóc, vẫn khóc trong đau đớn, nó tự hỏi bản thân đã làm chuyện gì
sai để bây giờ phải gánh chịu nỗi đau đớn này, phải chăng nó đã sai lầm
khi yêu hắn? Có lẽ nó đã sai lầm thật rồi, trong tình yêu, nếu không
tin tưởng lẫn nhau thì cũng vô ích, điều đó chẳng phải nó là người hiểu
rõ nhất hay sao?
Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ ... Có lẽ vì vậy mà em yêu Anh.
Bởi vì niềm vui thì dễ quên, còn đau khổ thì không bao giờ .[/font]
_____LERMONTOV _____[/font][/font]
Mưa, mưa vẫn rơi, rơi như trút nước lên người nó, nó ngồi lặng người
trong mưa, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc, những giọt nước mắt đã
được mưa rửa trôi, cả thế giới này đã sụp đổ mất rồi, không còn gì tồn
tại nữa, tất cả chỉ còn một màn đêm bao phủ, mọi âm thanh, niềm vui trên
cõi đời này đều biến mất, tất cả còn lại chỉ là tĩnh lặng………..
Nó cố gắng đứng dậy, nó vẫn cứ đi, không quan tâm đến việc mình sẽ đi
đâu, mục tiêu của cuộc đời nó đã biến mất rồi, tất cả chỉ còn lại một
khoảng không vô tận, cơn ác mộng ba năm trước lại kéo về……..
Liệu một trái tim tan nát có còn hàn gắn lại được hay không? Nó cũng
chẳng biết, những mảnh đá pha lê đã vỡ tan,điều đó đồng nghĩa với việc
trái tim của hắn không còn do nó nắm giữ nữa, bây giờ nó sẽ chẳng còn
liên quan gì tới hắn nữa…………….
Cái chết có thể khiến con người trở nên nhẹ nhàng hơn hay không? Sẽ thật
tuyệt khi không còn cảm nhận được bất kì sự đau đớn, một trái tim đã
chết đồng nghĩa với việc sẽ không thể yêu và điều đó đồng nghĩa với
không đau khổ, nhưng liệu trái tim rướm máu của nó sẽ mất bao lâu để trở
nên nguội lạnh khi mà hình bóng của hắn vẫn cứ tràn ngập……………………
Nó vẫn cứ bước đi, hình bóng dần trở nên mờ nhạt trong mưa………………….
*************
Trong lúc này, nhỏ, Gia Long và Eric vẫn đang tìm kiếm nó. Mưa đã xoá đi
những dấu tích của nó, như chợt nhớ ra điều gì, nhỏ chạy đến những con
đường gần đó, miệng không ngừng gào lên:
- Bạch Nguyệt, bà đang ở đâu? Bà không được làm điều khờ dại, đừng để
bóng ma 3 năm trước chế ngự bản thân của bà, Bạch Nguyệt, bà đang ở đâu,
trả lời tui đi, làm ơn trả lời đi – Nhỏ hét lên – Mau đi tìm ở những
con đường gần đây, nhất định con Nguyệt sẽ ở đó, nhanh lên trước khi quá
muộn.
- Được rồi – Hai người đồng thanh
Rồi ba người chia ra 3 ngả để tìm nó.
************
Nó vẫn bước đi, đi mãi, trong miệng ngân nga một giai điệu quen thuộc,
đôi chân cứ bước đi, không có điểm dừng. Rồi con đường hiện lên trước
mắt nó, nó mỉm cười hạnh phúc:
- Chỉ cần đi qua đó, mình sẽ có được hạnh phúc, sẽ không còn chịu đau khổ nữa.
Rồi nó tiếp tục bước đi, xa xa hiện lên một chiếc xe đang phóng nhanh về
phía nó, nó đứng nhìn về phía chiếc xe, đôi mắt nhắm nghiền lại, nó
ngước mặt lên trời, tận hưởng những giọt nước mát rượi, miệng thì thầm:
- Rồi tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc, mình sẽ không còn đau khổ nữa.
Một bóng hình hiện ra dưới mưa đang chạy nhanh về phía nó, miệng không ngừng hét lên:
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!
- Cuối cùng anh đã đến……………….
Nó mở mắt ra, nhìn bóng hình mờ nhạt trong làn mưa, môi mỉm cười hạnh phúc, một giọt nước mắt lăn dài trên má………….
Rồi nó quay đi, lao thẳng về phía chiếc xe đang phóng tới…………………….
Một khoảng trời trở nên trắng xoá, mọi thứ trở nên thật bình yên, có lẽ hạnh phúc là đây……………..
Phần 73:
Nghe theo lời nhỏ, Gia Long chạy đi tìm những con đường ở gần đây và
điều kì diệu đã xảy ra, anh đã nhìn thấy nó. Nhìn bóng dáng cô đơn của
nó khiến lòng anh dâng lên một cảm giác xót xa. Chợt nhận ra nó đang đi
về phía con đường, phía xa lại còn có một chiếc xe đang chạy đến.
- Không lẽ cô ấy muốn tự sát?
Không chần chừ thêm, anh liền chạy nhanh về phía nó, miệng hét lên:
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe tiếng hét của anh, nó chợt quay đầu lại, môi mỉm cười hạnh phúc, có
vẻ như nó đang nói gì đó nhưng anh không tài nào nghe được, cứ nghĩ nó
sẽ đứng yên ở đó, nào ngờ nó lại quay đi và lao về phía chiếc xe đang
phóng tới.
Dừng hết sức bình sinh, anh cố chạy thật nhanh đến và ôm lấy nó đẩy ra
ngoài. Chiếc xe chạy vụt qua hai người, để lại trong anh một nỗi sợ hãi.
- Em có sao không Nguyệt? – Gia Long hỏi nó, giọng nói vẫn có chút sợ hãi
- …………..
Không nghe thấy nó trả lời, anh nhìn xuống thì phát hiện nó đã ngất đi.
Bế nó trên tay, anh nhận thấy dưới chân mình có những giọt màu đỏ, càng
lúc càng nhiều và nơi phát sinh ra chúng chính là nó. Nhìn váy của nó
thấm đẫm một màu máu, anh vội bế nó chạy đi tìm nhỏ. Đúng lúc đó, cả nhỏ
và Eric đều nhìn thấy anh, nhìn thấy nó đang bất tỉnh, máu lại chảy
không ngừng, nhỏ run run ngã bịch xuống đất, miệng thều thào:
- Chuyện gì đã xảy ra vậy anh? Tại sao nó lại trở nên như vậy? – Nhỏ nói không nên lời, mặt đầm đìa nước mắt.
- Anh sẽ nói sau, bây giờ chúng ta phải đưa Nguyệt vào bệnh viện, nhanh
lên kẻo không kịp – Nói rồi anh giao nó cho Eric, nhanh chóng đỡ nó dậy –
Mạnh mẽ lên, đi, chúng ta phải đưa cô ấy về nhà Chấn Phong, nhanh lên.
- Không, em không muốn, em không muốn, hắn đã làm khổ nó rất nhiều, em không muốn – Nhỏ gào lên, tâm trạng vô cùng rối loạn.
“CHÁT”, Gia Long tát vào mặt nhỏ, nhỏ sững sờ lấy tay chạm vào má mình, miệng lẩm bẩm:
- Anh đánh em?
Gia Long không đáp, anh nói với Eric đem nó về nhà hắn trước rồi nắm lấy vai nhỏ, khẽ siết lại
- Em tỉnh chưa? Bây giờ quan trọng là mạng sống của Bạch Nguyệt, em hận
Chấn Phong nhưng vào giờ phút này, chúng ta cần được giúp đỡ, em hiểu
chưa?
- Vâng – Nhỏ gật nhẹ đầu – Em xin lỗi, đi thôi.
Nói rồi, hai người nhanh chóng đuổi theo Eric.
***********
Thời gian: Lúc Gia Long và Eric rời khỏi nhà hắn……………….
- Anh Phong, thật ra em có chuyện này muốn nói với anh – Tuyết Lan nũng nịu – Em…..
- Thôi, anh mệt lắm, em về đi, chuyện hôm nay anh sẽ chịu trách nhiệm với em – Hắn cắt lời cô ta.
Nói rồi, hắn nhặt quần áo lên đưa cho Tuyết Lan. Cô ta không nhận lấy mà ôm chầm lấy hắn, nũng nịu:
- Anh Phong, thật ra em rất yêu anh, em có gì không bằng chị Nguyệt chứ?
- Em về đi, anh mệt – Hắn khẽ cau mày, dùng tay đẩy Tuyết Lan ra.
- Tại sao chứ? Em có gì không bằng Lâm Bạch Nguyệt chứ? – Tuyết Lan hét toáng lên.
- Im đi – Hắn trừng mắt nhìn cô ta rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh – Anh xin lỗi, em mau về đi.
- Lục Chấn Phong, anh quá đáng lắm, dù anh đồng ý hay không, anh vẫn
phải cưới em, phải chịu trách nhiệm với em – Tuyết Lan hét lên rồi chạy
ra khỏi phòng.
Xuống tới phòng khách, cô ta mặc quần áo vào rồi ra về, trong lòng rất
tức tối. Còn lại hắn ở trong phòng, hắn mệt mỏi mặc quần áo vào rồi nằm
xuống giường. Ánh mắt của nó vẫn ám ảnh đầu óc hắn, khiến hắn cảm thấy
day dứt, lẽ nào hắn đã sai rồi, tại sao lúc đó hắn lại nói những lời lẽ
đó với nó chứ?
- Không được, mình phải đi tìm cô ấy, phải giải thích với cô ấy rằng sự việc không phải như cô ấy nghĩ.
Nghĩ sao làm vậy, hắn bật khỏi giường, khi hắn vừa định bước đi, có một thứ trên giường khiến hắn chú ý.
- Lạ thật – Hắn lầm bầm – Sao lại không có?
Phần 74:
Nhìn tấm trải giường hoàn toàn trắng tinh, không có vết bẩn nào khiến
hắn cảm thấy khó hiểu, hắn nhớ lần đầu tiên cùng nó “vượt rào”, rõ ràng
trên giường trên giường có một “vệt đỏ”, điều đó chứng minh nó vẫn còn
là người con gái trinh trắng. Còn Tuyết Lan, nếu thật sự hắn đã cùng cô
ta “mây mưa” thì nhất định trên giường sẽ có “vệt đỏ” đó, trừ khi Tuyết
Lan đã không còn trinh trắng, nếu không thì giữa hắn và cô ta chẳng xảy
ra chuyện gì hết. Nhưng nếu thật sự giữa hai người không có gì thì tại
sao Tuyết Lan lại làm như vậy? Mục đích của cô ta là
gì?.................
Đang chìm trong muôn vàn câu hỏi, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng của Eric:
- Chấn Phong, mau ra đây, May có chuyện rồi – Anh hét lên.
- Nguyệt? Có chuyện? – Hắn lẩm bẩm.
- Mau ra đây, cô ấy nguy lắm rồi – Eric lại hét lên.
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, hắn lập tức lao ra ngoài, một
cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt hắn: nó đang nằm trên tay Eric,
bộ đầm trắng đã bị máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nó trắng bệch, không chút
sức sống. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn như chết sững, miệng lắp
bắp:
- Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô ấy lại thành như thế này?
- Tôi không biết, nhưng chúng ta phải đưa May đến bệnh viện, nhanh lên trước khi quá muộn
Nghe anh nói xong, hắn thôi không hỏi nữa và chạy đi lấy xe. Nhẹ nhàng
bế nó vào xe, Eric luôn tự nhủ thầm với chính mình như để trấn an bản
thân:
- May sẽ ổn, cô ấy sẽ không sao, đúng vậy, sẽ không sao hết.
Hai chiếc xe phóng vút đi trong mưa, bên ngoài gió vẫn không ngừng gào
thét, những giọt mưa vẫn cứ rơi như đang khóc than cho một mối tình đẹp.
******
- Người nhà xin hãy ở ngoài – Cô y tá vừa nói vừa đẩy hắn ra – Chúng tôi sẽ làm hết sức.
- Làm ơn hãy cứu nó, xin hãy cứu nó – Nhỏ hét lên, gương mặt đẫm nước mắt
- Đó là bổn phận của chúng tôi – Cô y tá mỉm cười – Xin mọi người hãy giữ bình tĩnh.
Nói rồi, cô y tá gỡ bàn tay hắn ra khỏi tay nó và đóng cửa lại.
**********
Khi cánh cửa vừa khép lại, bầu không khí trở nên trầm mặc, cả bốn người
đều im lặng, không ai nói với nhau câu gì. Nhỏ vẫn khóc, từng giọt nước
mắt nóng bỏng chảy dài trên gương mặt buồn bã của nhỏ. Gia Long lặng lẽ
ôm lấy nhỏ, anh biết nhỏ cảm thấy như thế nào, thật tâm anh cũng chỉ
mong cho nó được bình an.
Hắn đứng tựa lưng vào bức tường, gương mặt đầy đau khổ, hắn đang sợ, một
nỗi sợ rất lớn, hắn sợ sẽ mất nó, hắn trách bản thân quá ngu ngốc khi
nói ra những lời đó, sự ghen tuông đã khiến hắn mất đi lí trí. Hắn biết
hắn đã sai nhưng liệu có quá muộn để nhận ra điều đó hay không? Nó vẫn
đang nằm trong đó, vẫn chưa có chút động tĩnh nào, liệu hắn có còn cơ
hội để nói với nó lời xin lỗi hay đã quá muộn? Nghĩ tới việc mất đi nó,
tim hắn quặn đau, nếu nó không còn trên cõi đời này nữa, hắn sẽ theo nó,
dù cho nó có hận hắn như thế nào, hắn vẫn sẽ yêu nó, sẽ yêu nó tới khi
nào nó tha thứ cho hắn………….
********
Một giờ đồng hồ trôi qua, vẫn chưa có động tĩnh gì, không khí bên ngoài
càng lúc càng tĩnh lặng, ngay cả tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe được.
Đột nhiên nhỏ lên tiếng, phá đi bầu không khí nặng nề đó
- Anh Long, cho em biết lúc đó xảy ra chuyện gì? – Nhỏ nói, giọng run run.
Gia Long khẽ thở dài rồi lên tiếng:
- Lúc anh tìm thấy cô ấy, Nguyệt đang đứng gần con đường, có vẻ như cô
ấy muốn tự sát, anh đã gọi cô ấy, lúc đó, Nguyệt đã nghe thấy nhưng điều
anh không ngờ là cô ấy lại lao thẳng ra đường sau tiếng gọi của anh –
Gia Long lắc đầu, gương mặt đầy sự lo lắng.
- Vậy là em đã đoán đúng, nó đã muốn tự sát – Nhỏ thều thào nói, giọng nói vô cùng sợ hãi.
Gia Long nắm lấy tay nhỏ, khẽ siết lại. Nhỏ im lặng một lát rồi nói tiếp:
- Anh biết không? Ba năm trước, nó đã từng như vậy, đã từng muốn huỷ
hoại bản thân, lúc đó nếu em không phát hiện thì có lẽ bây giờ nó
đã……….. – Giọng nhỏ run run.
Ngừng một chút, nhỏ lại tiếp:
- Nguyệt từ nhỏ đã vô cùng cô đơn, điều đó tạo ra trong lòng nó một góc
tối rất lớn. Lúc đó ba mẹ nó đều đi làm, khi buồn nó hay đến nhà em
chơi, dần dần, nó ở hẳn với em. Dù em cố chia sẻ nhưng mất mát trong
lòng nó quá lớn, ba mẹ nó tuy yêu thương nó nhưng do công việc nên cũng
chẳng có nhiều thời gian ở bên nó. Rồi một ngày………… - Nói đến đây, mặt
nhỏ trắng bệch, giọng nói run rẩy, tay chân trở nên lạnh ngắt.
- Đừng nói nữa, em không cần phải nói đâu – Anh nắm lấy tay nó, giọng đầy lo lắng.
Nhỏ không hề nghe thấy, dường như nhỏ đang chìm trong thế giới của riêng
mình. Ngừng thêm một lát để lấy bình tĩnh, nhỏ vẫn tiếp tục nói:
- Rồi một ngày, vào sinh nhật nó, ngày 18/6, do bận công việc nên ba mẹ
nó không về, lúc đó, nó cùng em ngồi bên một bàn đầy thức ăn cùng cái
bánh sinh nhật tuyệt đẹp thì nhận được điện thoại. Em cứ tưởng nó sẽ
khóc, sẽ buồn bã nhưng không, nó không biểu lộ chút cảm xúc nào cả,
gương mặt nó lạnh băng. Sau đó, nó lật đổ cả bàn thức ăn, đập nát cái
bánh kem rồi chạy ra ngoài. Trời lúc đó tối lắm, không trăng cũng không
sao, trên đường chỉ còn hai đứa em. Đi một hồi lâu, tụi em đụng phải một
đám du côn, chúng mở miệng trêu ghẹo bọn em, sau đó còn rút cả dao ra
đe doạ hai đứa em nữa – Nhỏ cười cay đắng – Anh có biết chuyện sau đó
như thế nào không?
Anh chưa kịp trả lời, nhỏ đã nói tiếp, miệng vẫn duy trì nụ cười đau đớn:
- Sau đó, nó bất ngờ giật lấy con dao đó và chỉ một nhát thôi, nó cứa
thẳng vào cổ một tên trong số chúng, vết cứa rất sâu, bọn còn lại thì
chạy hết, tưởng chừng như nếu em không cản, nó sẽ giết chết hắn. Sự việc
còn chưa kết thúc, lúc em kéo nó ra, nó giống hệt như bị mộng du, gương
mặt nó, ánh mắt nó chẳng có lấy một tia cảm xúc. Rồi nó cười, cười điên
dại và dùng dao cắt một nhát vào cổ tay mình, sự việc xảy ra rất nhanh,
khi em bình tĩnh lại, nó đã ngất đi trong đống máu. Nếu lúc đó mọi
người không kịp phát hiện thì cả nó và tên kia đều chết hết rồi. Sau
chuyện đó, ba mẹ nó đã tỉnh ra, họ đã dàng thời gian cho nó nhiều hơn và
anh thấy đấy, nó rất hạnh phúc.
Nói tới đây, nhỏ dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, giọng nói đầy giận dữ:
- Em cứ tưởng nó sẽ chẳng bao giờ bị như vậy nữa, nhưng chính tại hắn,
chính hắn đã khiến nó trở nên như thế này, chính hắn đã hại nó – Nhỏ gào
lên – Chính là hắn, hắn không xứng đáng với tình yêu của nó………………
Nói chưa dứt lời, nhỏ ngất xỉu, một dòng nước mắt chảy dài trên mặt nhỏ.
Phần 75:
Sau khi giao nhỏ cho bác sĩ, Gia Long trở lại ngồi cạnh hắn, anh hỏi:
- Phong, tôi muốn nói chuyện với ông, nói chuyện nghiêm túc được không?
- Được – Hắn đáp gọn, gương mặt vô cùng đau đớn.
- Ông……..có yêu Bạch Nguyệt không? – Gia Long hơi ngập ngừng
- Theo ông thì sao? – Hắn cười chua chát
- Đừng hỏi ngược lại tôi, hãy trả lời đi – Gia Long nghiêm giọng – Ông có yêu cô ấy không?
- Tôi yêu cô ấy, yêu cô ấy hơn cả mạng sống của chính mình – Hắn nói đều
đều – Chắc ông nghĩ tôi là một thằng khốn phải không? Như lời của Giao
Châu nói?
- Phải, ông là một tên khốn – Gia Long thẳng thừng nói – Cô ấy đã phải
chịu quá nhiều đau khổ vì ông, thay vì thấu hiểu, thông cảm, ông lại vì
một hiểu lầm mà tiếp tục làm tổn thương cô ấy, đẩy cô ấy xuống đáy vực
tuyệt vọng nhưng tôi không hoàn toàn trách ông, ông không phải là người
gây ra tất cả những lỗi lầm này, ông và Bạch Nguyệt đều là người bị hại.
- Ông nói vậy là sao? – Hắn ngạc nhiên – Tại sao lại là người bị hại?
Gia Long thở dài rồi kể cho hắn nghe tất cả mọi chuyện, từ chuyện tai
nạn của nó, lí do nó tát Tuyết Lan và cả bữa tiệc sinh nhật bất ngờ dành
cho hắn. Nghe anh nói xong, bàn tay hắn siết lại thành nắm, gương mặt
co rúm lại vì đau đớn và tức giận. Những giọt nước mắt đua nhau rơi
xuống, hắn khóc, khóc vì hối hận, những giọt nước mắt mặn chát cứ rơi
mãi, rơi mãi. Nhìn hắn đang đau đớn tột cùng, Gia Long khẽ thở dài, hắn
khóc chứng tỏ tình cảm hắn dành cho nó là vô cùng lớn, làm bạn thân bao
năm rồi anh chưa từng thấy hắn khóc, thậm chí là đau khổ, hắn luôn là
một con người quyết đoán và lạnh lùng. Vậy mà giờ đây hắn đang khóc,
khóc như một đứa trẻ vừa đánh mất thứ quan trọng nhất. Đặt một tay lên
vai hắn, anh nói:
- Tôi tin Nguyệt sẽ không sao đâu, ông hãy tiếp tục hy vọng, tôi cũng hy
vọng, Giao Châu và cả Eric nữa, ai cũng hy vọng cô ấy bình yên. Nếu lần
này cô ấy không sao, ông phải bù đắp cho cô ấy, được không? – Anh mỉm
cười.
Hắn không đáp, khẽ gật đầu, dù anh không nói hắn cũng biết, hắn đã gây
ra quá nhiều đau khổ cho nó, nếu lần này nó không sao, hắn nhất định sẽ
bù đắp cho nó, sẽ tin tưởng nó, sẽ không làm nó bị tổn thương nữa và sẽ
dùng cả mạng sống để mà yêu nó. Hơn nữa, chắc chắn hắn sẽ trả thù, hắn
sẽ khiến cho cô ta phải chịu nỗi đau đớn gấp trăm ngàn lần.
********************
Lại thêm một giờ nữa trôi qua, vẫn chưa có bất kì thông tin nào cả, điều
đó khiến hắn lo lắng đến phát điên. Hắn cúi gằm đầu xuống đất, miệng
không ngừng lẩm bẩm:
- Đừng bỏ anh, anh van xin em, đừng bỏ anh
- Ông bình tĩnh đi, Nguyệt sẽ ổn mà – Gia Long an ủi hắn.
Nhìn hắn như thế này, anh không dám tưởng tượng đến cảnh hắn mất đi nó.
Với tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ nổi điên lên và có thể sẽ đi
theo nó.
Một lúc lâu sau, cửa phòng cấp cứu vẫn im lìm. Bầu không khí vô cùng
tĩnh lặng, đột nhiên nhỏ từ đâu chạy đến, phá đi bầu không khí tĩnh mịch
của đêm khuya
- Nguyệt sao rồi? Nó đã tỉnh chưa? – Rồi nhỏ cụp mắt xuống, giọng nói
đầy thất vọng khi nhìn thấy đèn vẫn còn sáng – Vậy là vẫn chưa biết gì
sao?<đèn phòng cấp cứu đó mn>
- Sao em lại ra đây? Em đã thấy khoẻ hơn chưa? – Gia Long lo lắng hỏi và đỡ nhỏ ngồi xuống
- Em không sao – Nhỏ cười gượng.
- Ừ, mệt thì phải nói đó – Anh véo vào má nhỏ - Thôi, ngồi đây đi, anh đi mua cà phê.
Nói rồi, anh quay đi, để lại nhỏ và hắn ngồi cạnh nhau. Lẽ ra nhỏ định
quay sang cho hắn một trận nhưng nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, nhỏ không
nỡ, nhỏ biết hắn yêu nó nhiều lắm, nhỏ thật sự không ghét hắn nhưng nhỏ
rất giận hắn, giận hắn một thì căm hận Tuyết Lan đến mười. Chính vì cô
ta mà bây giờ nó và hắn mới ra thế này, nói chính xác hơn, chính cô ta
là người trực tiếp gây ra chuyện đau lòng ngày hôn nay (dĩ nhiên một
phần là do hắn nhưng lỗi của cô ta nhiều hơn).
Một lát sau, Gia Long trở lại với ba ly cà phê nóng. Anh đưa cho nhỏ và hắn rồi nhẹ nhàng nói:
- Uống đi cho tỉnh táo.
Hắn gật đầu cảm ơn rồi đưa lên miệng uống. Cà phê nóng khiến cho cả nhỏ
và hắn đều bình tĩnh hơn. Rồi giờ phút đó cũng đến, cánh cửa phòng cấp
cứu mở ra và nó được các cô ý tá đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cả ba
người chạy lại bên cạnh bác sĩ, hắn lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi? Hãy nói với tôi là cô ấy không sao đi – Hắn gần như hét lên.
- Cậu bình tĩnh đi, đúng là cô ấy không sao, nhưng mà…….. – Vị bác sĩ già khẽ thở dài – Nhưng mà cô ấy đã bị sảy thai.
- Sảy thai? – Hắn trợn tròn hai mắt lên nhìn bác sĩ – Cô ấy có thai sao?
- Phải, cô ấy có thai được gần một tháng rồi, do cô ấy bị chấn động nên
không giữ lại được đứa bé, tôi rất tiếc, nhưng điều đáng mừng là cô ấy
vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng là sẽ chóng khoẻ thôi.
Nghe ông nói xong, hắn loạng choạng rồi ngồi phịch xuống đất, đôi mắt dại hẳn đi, hắn khẽ lầm bầm:
- Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ?
Còn nhỏ sau khi nghe xong thì bật khóc nức nở, anh dịu dàng ôm lấy nhỏ
và dỗ dành. Vị bác sĩ khẽ thở dài, ông căn dặn Gia Long một vài điều rồi
nhanh chóng đi khỏi.
Phần 76:
Thời gian: trước lúc nhỏ hỏi Gia Long về chuyện đã xảy ra……….
Đang ngồi chờ đợi kết quả, bỗng nhiên Eric nhận được cuộc gọi từ Trang Linh
- Alo, em gọi anh có chuyện gì không?
- Xin hỏi anh có phải là bạn của cô gái tên Trang Linh không? – Một cô gái nào đó lên tiếng
- Phải, tôi là bạn của cô ấy, cô là ai? – Eric ngạc nhiên nói
- Tôi là Linda, Trang Linh bạn anh đã nhập viện rồi, trước khi ngất đi, cô ấy nhờ tôi gọi cho anh – Cô gái tiếp tục nói.
- Cái gì? Tại sao? Cô ấy đang ở đâu? – Eric hốt hoảng hỏi
- Bệnh viện thành phố, đang trong phòng cấp cứu – Cô gái đáp
- Đợi tôi một lát, tôi sẽ tới ngay – Eric nói nhanh rồi cúp máy.
Eric nắm lấy vai của Gia Long, giọng vô cùng khẩn trương:
- Bây giờ tôi phải đi, có tin gì thì anh hãy gọi cho tôi nhé, đây là số
điện thoại của tôi – Eric vừa nói vừa đưa cho Gia Long tấm bưu thiếp
xong rồi chạy vụt đi.
- Có chuyện gì vậy anh? – Nhỏ hỏi
- Anh không biết, Eric nói có việc – Gia Long đáp – Anh ấy nói khi nào có tin gì thì gọi cho anh ấy.
- Vậy à? – Nhỏ đưa tay nhận lấy tấm bưu thiếp rồi ngồi xuống chờ đợi kết quả.
********
Một lúc sau, Gia Long có mặt tại bệnh viện thành phố, trước cửa phòng cấp cứu, anh nhìn thấy một cô gái, anh vội hỏi:
- Cô là Linda?
- Phải, tôi là Linda, còn anh là? – Cô gái mỉm cười thân thiện
- Tôi là Eric, cô mau nói cho tôi biết, tại sao Trang Linh lại nhập viện? – Anh lo lắng hỏi
- Cô ấy bị chém, một nhát chém sau lưng – Linda đáp – Tôi thấy cô ấy nằm
trên đường trên một vũng máu nên gọi xe cấp cứu, trước khi ngất cô ấy
bảo tôi gọi cho anh.
- Bị chém sao? – Eric ngạc nhiên
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Eric vội chạy đến bên vị bác sĩ, lo lắng hỏi:
- Cô ấy sao rồi?
- Anh nói gì tôi không hiểu – Vị bác sĩ thật thà trả lời
- Để tôi – Linda kéo Eric ra rồi nói với vị bác sĩ – Cô gái lúc nãy ra sao rồi?
- Cô ấy ổn rồi, tuy vết thương hơi sâu nhưng không ảnh hưởng tới tính
mạng, chỉ có điều cô ấy mất máu hơi nhiều nên cần phải ở bệnh viện vài
ngày để tiện theo dõi – Vị bác sĩ ôn tồn đáp – Xin mời một trong hai
người theo tôi để làm thủ tục nhập viện.
- Được rồi, tôi đi – Linda mỉm cười rồi quay sang Eric – Anh ở với cô ấy
nhé, tôi đi làm thủ tục nhập viện, đừng quá lo lắng, cô ấy không sao
đâu.
Eric gật đầu rồi đi vào phòng ngồi. Nhìn gương mặt xanh xao của cô, Eric
thấy xót xa vô cùng. Bỗng nhiên anh thấy Trang Linh khẽ cau mày rồi cô
từ từ mở mắt ra, Eric vui mừng nói:
- Em tỉnh rồi sao? Thật là tốt quá
- Ưhm, em đang ở đâu vậy? Sao anh lại ở đây? – Trang Linh hơi nhăn mặt lại vì vết thương bị động.
- Em đang ở trong bệnh viện, có một cô gái gọi cho anh báo rằng em bị
thương, mau nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra? – Eric nắm lấy tay cô.
- Lúc chiều Tuyết Lan gọi cho em, cô ấy nói muốn đi dạo nên em đi với cô
ấy, lúc chúng em về thì đã muộn lắm rồi, bỗng nhiên có một đám người
chặn đường bọn em, chúng còn mang theo dao nữa, bọn họ nói rằng muốn bắt
Tuyết Lan và bảo em đi đi. Sau đó bọn chúng nhào vào Tuyết Lan và chẳng
để ý gì tới em, Tuyết Lan đã chống trả, một tên bị Tuyết Lan tát vào
mặt thì giơ dao lên định chém sau lưng cô ấy. Lúc đó em liều mạng xông
ra đỡ một dao, sau đó vì mất máu nên em gục xuống, còn Tuyết Lan thì bị
bắt đi sau khi đã ngất xỉu, chuyện sau đó thì em không nhớ - Trang Linh
thành thật kể, lấy tay xoa xoa đầu.
- Ừ, thôi em nghỉ cho khoẻ đi, em mệt lắm rồi – Eric mỉm cười dịu dàng.
- Ừm – Trang Linh khẽ mỉm cười rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì mệt.
Một lúc sau, Linda vào phòng, vừa nhìn thấy cô, Eric mỉm cười:
- Cảm ơn cô đã giúp cô ấy, tôi không biết phải trả ơn cho cô như thế nào nữa
- Không sao đâu, tình cờ thôi, tôi không cần anh báo đáp đâu – Linda mỉm
cười tinh nghịch – Thôi tôi đi đây, anh ở đây với cô ấy nhé.
- Dù sao cũng cám ơn cô, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại – Eric mỉm cười
- Hy vọng vậy – Linda mỉm cười rồi rời đi.
Eric mỉm cười, thầm cám ơn cô gái lạ mặt đã giúp đỡ cho Trang Linh, nếu không có cô ấy thì chắc cô sẽ gặp nguy hiểm rồi.
Ngồi với Trang Linh một lát, Eric ra ngoài mua cà phê để uống, bỗng
nhiên anh nghĩ ra một chuyện, nếu như Trang Linh đỡ cho Tuyết Lan một
dao, tức là đã cứu mạng cô ta, xem như đã trả hết nợ cho Tuyết Lan, vậy
nghĩa là Trang linh đã có thể ra đi và tố cáo Tuyết Lan.
- Vậy thì tốt quá rồi – Eric vui mừng nói – Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra Tuyết Lan.
Uống hết ly cà phê, Eric trở vào phòng ngồi cạnh giường của Trang Linh, chờ đợi tin tức của nó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.Hexat.Com chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
Phần 77:
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, phá tan đi sự yên tĩnh của màn đêm.
- Alo, May sao rồi? – Eric lo lắng hỏi
- Cô ấy ổn rồi – Gia Long mệt mỏi nói – Nhưng cô ấy đã bị sảy thai.
- Cái gì? – Eric ngạc nhiên đến cực độ - May có thai sao?
- Phải, gần một tháng rồi, nhưng do bị chấn động mạnh nên không thể giữ
lại được – Gia Long nói, giọng vương chút buồn bã, dù gì anh cũng rất
mến nó nên khi nghe chuyện này anh cũng cảm thấy bị sốc.
- Vậy sao? May thế nào rồi? – Eric lo lắng hỏi, anh sợ nó vì chuyện này mà càng trở nên suy sụp hơn.
- Cô ấy vẫn chưa tỉnh, vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng
anh yên tâm, bác sĩ nói cô ấy không sao đâu, nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài
ngày sẽ ổn thôi.
- Ừ, vậy thì tốt rồi, thôi, anh nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì thì báo cho tôi biết nhé – Eric mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm.
- Tôi biết rồi – Gia Long đáp rồi tắt máy.
Dẹp điện thoại vào túi, anh khẽ thở dài, liệu chuyện này sẽ ra sao đây?
Mất đi đứa con chắc chắn nó sẽ rất sốc, lại còn chuyện hiểu lầm với hắn
nữa. Nghĩ tới đây, anh bất giác lại thở dài, có lẽ nên phó mặc cho số
trời, nếu hắn và nó có duyên vợ chồng thì chắc chắn sẽ chẳng ai ngăn cản
được, hơn nữa anh tin hắn sẽ đối xử với nó rất tốt, dù gì hắn cũng đã
biết rõ về những hiểu lầm trước đây rồi, hắn thế nào cũng sẽ cố gắng bù
đắp cho nó, nhưng điều quan trọng ở đây là nó, liệu nó có tha thứ cho
hắn hay không? Có tha thứ hay không khi mà những tổn thương do hắn gây
ra quá lớn?
Đột nhiên nhỏ lên tiếng, thu hút sự chú ý của anh:
- Anh uống đi – Nhỏ mỉm cười, chìa ly cà phê ra cho anh
- Cám ơn em, sao không ở trong với Nguyệt đi? Ra đây làm gì? – Anh mỉm cười dịu dàng, nhận lấy ly cà phê.
- Em muốn ra ngoài cho tỉnh táo, hơn nữa em nghĩ Chấn Phong muốn được
một mình với nó – Nhỏ mỉm cười, ngồi xuống cạnh anh – Ngày hôm nay xảy
ra quá nhiều biến cố anh nhỉ?
- Ừ, em còn giận Chấn Phong không? – Gia Long nắm lấy tay nhỏ - Em ổn chứ? Có cần anh đưa em về nhà nghỉ ngơi không?
- Em ổn, anh đừng lo – Nhỏ mỉm cười, khẽ siết lấy tay anh – Thật ra em
không hề giận Chấn Phong, em hiểu những gì Chấn Phong cảm nhận, em chỉ
trách anh ta sao lại để sự ghen tuông điều khiển bản thân và làm nó bị
tổn thương, tuy hắn cũng có lỗi nhưng người có lỗi thật sự chính là con ả
Tuyết Lan đó – Nhỏ nghiến răng, ánh mắt vô cùng tức giận – Nhất định em
không tha cho cô ta đâu.
- Anh không nghĩ em sẽ xử lý cô ta gọn hơn Chấn Phong, em quên hắn là ai
sao? Hắn là Lục Chấn Phong, giám đốc của công ty Wing, nổi tiếng lạnh
lùng và tàn nhẫn đấy – Gia Long mỉm cười – Chưa kể đến bác Minh và dì
Huỳnh.
- Anh nhắc em mới nhớ - Nhỏ giật thót – Chúng ta phải báo chuyện này cho ba mẹ của nó.
- Để mai đi em à, bây giờ đã khuya lắm rồi – Gia Long mỉm cười
- Vậy cũng được – Nhỏ khẽ gật đầu, bất giác hướng mắt nhìn lên trời – Hôm nay trời không có sao nhỉ?
- Em thích ngắm sao à? – Gia Long khoác một tay lên vai nhỏ, kéo nhỏ lại gần mình
- Vâng – Nhỏ tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp của anh.
Rồi hai mí mắt nhỏ dần dần sụp xuống và nhỏ ngủ thiếp đi. Anh mỉm cười,
nhẹ nhàng bế nhỏ lên rồi đưa nhỏ về nhà sau khi đã báo một tiếng với
hắn.
*******
Hắn ngồi nhìn nó, nhìn gương mặt tái nhợt không chút sức sống rồi lại
nhìn xuống cái bụng phẳng lì của nó. Hắn bất giác đưa tay lên sờ vào đó,
mới ngày hôm qua thôi, con của hắn vẫn còn sống, vẫn còn nằm đó phát
triển từng ngày, từng ngày một. Vậy mà giờ đây, hắn đã vĩnh viễn mất đi
đứa bé, đứa con bé bỏng vẫn chưa thành hình của hắn, là kết tinh tình
yêu của nó và hắn. Rồi hắn đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt nó, những giọt
nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má của hắn, hắn thật sự hối hận lắm,
hắn tự hứa với lòng sẽ không bao giờ nghi ngờ nó sẽ, sẽ tin nó vô điều
kiện, chỉ cần nó tha thứ cho hắn, chỉ cần như vậy thôi. Hắn nắm lấy bàn
tay lạnh ngắt của nó áp lên mặt mình, môi khẽ mấp máy:
- Nguyệt, tha lỗi cho anh, anh đã làm em buồn, làm cho em khổ, làm mất
đi đứa con của chúng ta, tất cả là lỗi của anh, em muốn mắng anh, muốn
đánh anh, muốn làm gì cũng được, nhưng anh xin em đừng rời xa anh, anh
xin em – Hắn nghẹn ngào nói, nước mắt tiếp tục chảy dài.
Hắn ngồi cạnh nó, thỉnh thoảng lại khóc, lại tiếp tục xin nó tha lỗi,
cuối cùng, hắn gục xuống ngủ thiếp đi nhưng vẫn nắm chặt lấy tay nó. Lúc
này, nó từ từ mở mắt ra, một dòng nước mắt chảy dài trên má nó, một vài
giọt rơi xuống cái gối nó đang nằm. Nó từ từ ngồi dậy, cơ thể vẫn còn
hơi đau nhức. Nó nhẹ nhàng đặt một tay lên khuôn mặt đầy mệt mỏi và buồn
bã của hắn, nước mắt lại tiếp tục rơi, nó khe khẽ nói với hắn:
- Em xin lỗi – Nó đau đớn nói.
Nó nhẹ nhàng rút tay ra khỏi hắn rồi lấy một tấm chăn đắp cho hắn, nhìn
quanh phòng, nó phát hiện thấy túi xách của mình đang nằm trên bàn, nó
vội mở ra xem, vẫn còn tiền, cả điện thoại, một vài thứ khác và cả chiếc
lọ thuỷ tinh chứa những mảnh pha lê vỡ. Nó khẽ thở dài, quay lại nhìn
hắn lần cuối cùng, nó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và lén lút đi khỏi
bệnh viện. Sau khi ra tới đường lớn, nó bắt taxi về nhà. Sau một tràng
chuông như đấm vào tai người khác, vị quản gia vội chạy ra mở cửa cho
nó. Ông ấy vừa mở cửa, vừa ngạc nhiên hỏi nó:
- Tiểu thư, sao cô lại về vào giờ này vậy?
- Ba mẹ cháu có ở nhà không? – Nó không trả lời mà hỏi ngược lại người quản gia.
- Thưa tiểu thư, ông chủ vẫn còn thức còn bà chủ thì đã ngủ rồi ạ - Vị quản gia cung kính nói.
- Cháu biết rồi, vậy phiền bác đóng cửa giúp cháu nhé, cháu vào gặp ba một lát – Nó mỉm cười nhìn ông rồi đi vào nhà.
Tới trước cửa phòng cửa ba nó, nó khẽ gõ cửa.
- Vào đi – Giọng ông Minh vang lên.
Nó hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
- Chào ba con mới về - Nó khẽ mỉm cười.
- Sao con lại về nhà giờ này? Có chuyện gì sao? – Ông Minh ngạc nhiên nhìn nó
- Dạ, có chút chuyện, ba giúp con được không ạ? – Nụ cười trên môi nó
vụt tắt, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cương quyết nhưng
thoáng bi thương.
- Được rồi, con ngồi xuống đi, có chuyện gì cứ nói – Ông Minh đứng dậy và đi đến chỗ bộ sofa.
Nó ngồi xuống ghế, rót một tách trà cho ông Minh rồi nhẹ nhàng nói:
- Con muốn sang Mỹ và huỷ hôn ước với Chấn Phong.
- Tại sao? – Đôi mắt ông thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về với vẻ bình tĩnh.
- Con sẽ giải thích sau, xin ba cho con đi – Nó cương quyết nói, đôi mắt đầy vẻ bi thương.
- Được rồi, con muốn chừng nào đi – Ông Minh bình tĩnh nói, ông biết rõ
tính tình của nó hơn ai hết, nó giống hệt ông, một khi muốn làm chuyện
gì thì trời cản cũng không được.
- Ngay bây giờ - Nó nói, đôi mắt ánh rõ sự đau khổ dù nó cố kềm nén.
- Được rồi – Ông Minh gật đầu rồi lấy điện thoại ra đặt vé máy bay, xong
rồi quay qua nó – Ba năm, đó là khoảng thời gian ba cho con, sau ba
năm, con phải về Việt Nam, được chứ?
- Vâng, con biết – Nó gật đầu – Bao giờ máy bay cất cánh ạ?
- Một tiếng nữa, con chuẩn bị đồ đi, khi ra sân bay, họ sẽ đưa vé cho
con – Ông mỉm cười, giọng nói có chút buồn – Con nhớ giữ lời hứa của
mình và một điều nữa, hãy mạnh mẽ lên con gái của ba.
- Ba, con biết, con xin lỗi, nhất định con sẽ trở về - Nó bật khóc và ôm
chầm lấy ba nó – Sau khi con đi, ba hãy nói với mẹ, con sợ mình sẽ
không đi được khi gặp mẹ vào lúc này.
- Được, ba sẽ giúp con, con ngoan, đừng khóc, mau đi đi, kẻo trễ máy bay
– Ông nhẹ nhàng vuốt tóc nó – Lời hứa ba năm, con không được phép quên.
Ông lau nước mắt cho nó rồi đưa cho nó một tấm sec
- Đem theo cái này đi, lúc cần thì sử dụng – Ông mỉm cười – Đi đi, ba
năm sau, ba muốn thấy một Lâm Bạch Nguyệt thật sự.<Đừng hỏi tấm sec
bao nhiêu tiền nhaz, nhiều lắm lun ák>
- Vâng, thưa ba con đi, hãy nói với mẹ rằng con yêu mẹ rất nhiều và con
xin lỗi – Nó quay đi, nước mắt bất giác lại tuôn rơi, nó sẽ đi, sẽ đi
khỏi nơi này, nó không thể tiếp tục đối mặt với hắn, nó phải đi, đi thật
xa khỏi nơi có hắn.
Nó chạy nhanh ra cổng, nơi có chiếc xe đang chờ đợi sẵn. Trên đường ra
sân bay, chiếc xe chạy ngang bệnh viện mà lúc nãy nó điều trị, nước mắt
nó lại tuôn trào, nó mấp máy môi:
- Tạm biệt……
Lau đi những giọt nước mắt, nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ và Eric, hai tin nhắn nhưng cùng một nội dung:
- Tạm biệt, hẹn gặp lại.
Rồi nó bấm nút gửi và tắt máy. Tạm biệt tất cả, hẹn ba năm sau chúng ta
sẽ gặp lại nhau, hy vọng tới lúc đó, nó đã có đủ can đảm để đối mặt với
hắn, hy vọng ba năm đủ để vết thương của nó khép miệng và hy vọng tới
lúc đó, nó có thể biết được chính xác bản thân nó muốn điều gì. Thật sự
nó không hận hắn, không hận hắn một chút nào cả, nhưng vết thương của nó
đã quá lớn, nó không thể đối mặt với hắn, nó cũng không chắc rằng liệu
hắn có thật sự là nửa kia của nó hay không hay tất cả chỉ là do nó ảo
tưởng…….
Phần 78:
- Vậy à? Được rồi, có tin gì thì nhớ báo cho tôi biết – Ông Minh thở dài.
- Vâng, ông chủ đừng lo, có chuyện gì tôi sẽ báo ngay cho ông chủ biết – Người ở đầu bên kia trả lời.
- Được rồi, tôi giao mọi chuyện cho cậu – Ông Minh trả lời rồi tắt máy.
Ném chiếc điện thoại qua một bên, ông lấy tay day day thái dương, ông
cảm thấy mệt mỏi. Lần đầu tiên ông thấy nó như vậy, dường như chuyện ba
năm về trước so với chuyện mà nó đang gặp phải chẳng bằng một phần nhỏ.
Tính tình của nó ông là người hiểu rõ nhất bởi vì nó giống hệt ông, từ
tính tình cho tới cách giải quyết mọi việc, chỉ có điều so với ông, nó
rất dễ bị tổn thương. Thương trường đã rèn luyện cho ông một tinh thần
thép, khả năng ứng biến cực nhạy và sự tàn nhẫn. Còn nó thì khác, tuy
khả năng giải quyết công việc của nó không hề thua kém ông, cả tính cách
cũng lạnh lùng nhưng nó vẫn chỉ là một cô bé 19 tuổi chưa nếm trọn vị
đời. Chuyện xảy ra lần này theo dự đoán của ông thì chắc chắn liên quan
tới hắn, ông đã tin tưởng trao nó cho hắn, vậy mà bây giờ hắn lại khiến
nó chịu tổn thương nặng nề tới mức phải bỏ đi, ông sẽ không can thiệp
vào chuyện của nó nhưng ông nhất định sẽ làm rõ mọi thứ.
**********
Màn đêm dần dần biến mất nhường chỗ cho bình minh xuất hiện. Những tia
nắng buổi sớm mai cùng tiếng chim hót líu lo đã kéo hắn ra khỏi giấc
mộng đẹp. Hắn khẽ động đậy khiến tấm chăn trên người rơi xuống, hắn nhặt
tấm chăn lên, ngạc nhiên nói:
- Mình có đắp chăn sao? Tại sao mình không nhớ? – Hắn gãi đầu.
Cầm cái chăn trên tay một lát, hắn lắc lắc đầu cho tỉnh rồi hướng mắt về
phía giường. Nhìn chiếc giường trống trơn, hắn dụi mắt một lần nữa rồi
nhìn lại nhưng vẫn thấy không có nó. Chiếc chăn trên tay hắn rơi xuống
đất, vừa lúc đó, vị bác sĩ từ ngoài bước vào phòng, nhanh như chớp, hắn
chạy lại nắm chặt lấy hai vai ông ta
- Cô ấy đâu? Ông mau nói cho tôi biết đi – Hắn nói như hét
- Cậu hãy bình tĩnh đi, cô ấy là ai? – Vị bác sĩ hơi hoảng sợ khi thấy thái độ của hắn.
- Còn ai nữa? Lâm Bạch nguyệt, cô gái nhập viện tối qua do bị tai nạn –
Hắn lôi vị bác sĩ đến bên cái giường – Nói mau, cô ấy đâu rồi?
- Cậu bình tĩnh đi, tôi không biết, tôi vốn đến đây để khám cho cô ấy mà – Vị bác sĩ hoảng hốt nói
- Chấn Phong, Bạch nguyệt đâu? – Nhỏ hốt hoảng chạy vào phòng, theo sau là Gia Long – Mau nói đi, Bạch nguyệt đâu rồi?
- Tôi không biết, khi tôi thức dậy thì cô ấy đã biến mất rồi – Hắn hét
lên và bỏ vị bác sĩ ra – Tại sao cô lại tìm cô ấy vào lúc sáng sớm như
thế này?
- Vì cái này – Nhỏ chìa điện thoại ra, màn hình vẫn đang hiện lên tin
nhắn của nó tối qua, mắt nhỏ rưng rưng – Vậy là nó không có ở đây sao?
Vậy thì nó đi đâu chứ?
- Cái gì đây? Cái gì mà “Tạm biệt”? – Hắn như không tin nổi vào mắt mình
– Giao Châu, cho tôi biết, cô ấy thường đi đâu? Có khi nào cô ấy về nhà
không?
- Về nhà? Đúng, về nhà, chắc chắn nó sẽ về nhà – Nhỏ mừng rỡ nói – Đi
thôi, chúng ta về nhà của nó, chắc chắn là ba mẹ nó sẽ biết nó đi đâu.
Nhỏ vừa dứt lời thì điện thoại của Gia Long cũng vang lên
- Alo, có chuyện gì không? – Gia Long hỏi
- May sao rồi? Tối qua cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nội dung là “Tạm
biệt.Hẹn gặp lại”, sau đó tôi cố gọi cho cô ấy nhưng dường như May đã
tắt máy – Eric lo lắng nói
- Chúng tôi cũng không rõ cô ấy đang ở đâu, cô ấy đã trốn viện vào đêm
qua, khi nào có tin gì tôi sẽ báo cho anh biết – Gia Long khẽ thở dài.
- Được, khi nào có tin tức gì nhớ báo cho tôi – Eric lo lắng nói.
- Tôi biết, anh cứ yên tâm – Gia Long nói rồi tắt máy.
Dẹp điện thoại vào túi, anh quay sang nói với nhỏ và hắn:
- Eric vừa gọi, anh ấy nói là Nguyệt cũng đã nhắn tin cho anh ấy, nội dung giống hệt với tin nhắn gửi cho Giao Châu.
- Thôi, chúng ta đi lại nhà nó đi, nhanh lên – Nhỏ giục.
Nói rồi, cả ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và đến nhà nó. Vị
quản gia nhanh chóng ra mở cửa. Cánh cổng vừa mở ra, nhỏ và hắn chạy
nhanh vào nhà còn Gia Long thì từ từ vào sau.
Ở trong nhà, ba nó đang ngồi nhâm nhi cà phê còn mẹ nó thì ngồi im trên
ghế sofa, hai mắt đỏ hoe. Nhỏ chưa kịp lên tiếng, hắn đã vội nói:
- Nguyệt đâu rồi? Cô ấy có về nhà không bác?
- Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu – Ông Minh chậm rãi nói – Còn Gia Long và Giao Châu, hai đứa cũng ngồi đi.
- Xin bác cho cháu biết cô ấy đang ở đâu, làm ơn cho cháu biết đi – Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng
- Tôi có được phép biết vì sao con bé lại bỏ đi khỏi nhà cậu không?- Ông Minh không trả lời mà hỏi ngược lại hắn
- Là cháu có lỗi, cháu làm cô ấy bị tổn thương, xin bác tha lỗi cho cháu – Hắn quì xuống đất, nét mặt vô cùng đau đớn.
- Cậu xin lỗi tôi làm gì? Người cậu nên xin lỗi lẽ ra phải là con bé
chứ? – Ông minh nói đều đều, tiếp tục nhâm nhi tách cà phê nóng.
- Xin bác cho cháu biết Nguyệt đang ở đâu, cháu sẽ xin lỗi cô ấy, cháu xin bác – Hắn cúi đầu xuống, đôi mắt hoe hoe đỏ.
Ông Minh không đáp, đôi mắt vẫn dán lên màn hình ti vi, tách cà phê đang
được giơ lên bỗng nhiên dừng lại khi sắp chạm đến môi……
- Chúng tôi vừa nhận được tin chiếc máy bay từ Việt Nam đến Mỹ đã cất
cánh tối qua khi bay ngang qua biển đã gặp trục trặc kĩ thuật, rơi thẳng
xuống biển, hiện chúng tôi vẫn đang theo dõi để biết thông tin về người
sống sót, nhưng theo hiện trạng do chính hãng bay cung cấp, toàn bộ
hành khách đã tử nạn……………..
“Xoảng”, tách cà phê rơi tự do xuống đất và vỡ tan, bà Huỳnh Như sau khi
nghe tin thì thét lên một tiếng rồi bất tỉnh. Ông Minh tái mặt, đôi mắt
mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, vừa lúc đó, một hồi chuông điện thoại vang
lên, ông run rẩy bắt máy:
- Alo?
- Ông chủ, chiếc máy bay chở tiểu thư Bạch Nguyệt đã…… - Đầu dây bên kia ngập ngừng – Rơi xuống biển rồi ạ.
Như một xô nước dập tắt đi ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi trong lòng ông
Minh, cuộc điện thoại đó như một lời xác nhận, mặt ông trở nên trắng
bệch, chiếc điện thoại trên tay rơi thẳng xuống đất, ánh mắt ông dại đi,
lấy một tay ôm lấy đầu, ông mấp máy môi:
- Tại sao lại như vậy?
Phần 79:
Đột nhiên bà Huỳnh Như tỉnh dậy, bà nắm chặt lấy nhỏ, nước mắt giàn giụa trên mặt
- Cháu nói cho dì biết đi, con Nguyệt đang ở nhà cháu đúng không? Nó
không hề đi chuyến bay đó đúng không? – Bà gào lên, khuôn mặt rúm ró lại
vì đau đớn.
- Cái gì? Bác nói vậy là sao? – Nhỏ mấp máy môi, đôi mắt ánh lên một chút sợ hãi – Bác nói Nguyệt đi chuyến bay đó sao?
- Không, nó không đi chuyến bay đó, cháu nói đi, nó đang ở nhà cháu đúng không? – Bà Huỳnh Như khóc nấc lên rồi ngất xỉu.
- Bác, bác tỉnh lại đi, bác nói gì cháu không hiểu gì cả - Nhỏ lay lay bà dậy, khuôn mặt vô cùng sợ hãi.
- Quản gia, đưa bà ấy vào trong phòng nghỉ ngơi đi – Ông minh chậm rãi nói
- Vâng – Vị quản gia gật đầu rồi cho người đến đỡ bà vào phòng.
Một lúc sau, ông chậm rãi lên tiếng:
- Có một chuyện tôi muốn nói với cậu – Ông đưa mắt nhìn sang hắn – Đó là
hôn ước giữa cậu và con bé đã được huỷ bỏ, từ giờ trở đi, cậu không còn
liên hệ gì với con bé nữa.
- Tại sao? Cháu không chấp nhận – Hắn vội nói
- Việc này không đến lượt cậu quyết định, đó là quyết định của con bé,
xin cậu hãy tôn trọng – Ông khẽ nhíu mày khi nhắc đến nó, nỗi đau này
quá lớn nên dù có cố gắng che giấu, khuôn mặt ông ít nhiều cũng biểu lộ
một chút cảm xúc.
- Cháu muốn gặp cô ấy, cháu phải nói chuyện với cô ấy, trừ phi do chính
miệng cô ấy nói ra, cháu sẽ không bao giờ đồng ý – Hắn đứng bật dậy,
giọng nói vô cùng cương quyết.
- Cậu sẽ không thể gặp nó được nữa – Bà Huỳnh Như bất ngờ lên tiếng –
Nói chính xác hơn là tất cả chúng ta sẽ không ai còn có thể gặp nó được
nữa.
Nói rồi bà đi tới và ngồi xuống cạnh ông Minh. Nhỏ sợ hãi nói:
- Bác, bác nói vậy là sao? Tại sao không thể gặp lại Nguyệt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Nó đã có mặt trên chuyến bay đó – Bà nghẹn ngào nói, đôi mắt đỏ hoe.
- Chuyến bay? Chẳng lẽ là chuyến bay vừa được nói đến lúc nãy trên ti vi? – Nhỏ kinh hãi hỏi
- Phải – Bà Như Huỳnh gật đầu, nước mắt lại tiếp tục tuôn trào.
Bà vừa gật đầu xác nhận xong, nhỏ ngất xỉu, sự việc này đã quá sức tưởng
tượng của nhỏ khiến nhỏ không thể nào đón nhận được. Gia Long vội ôm
lấy nhỏ, đôi mắt vẫn còn bàng hoàng khi nghe tin dữ. Hắn thì ngồi như
tượng đá, đôi mắt dại hẳn đi, gương mặt đen lại, khoé môi giật giật, bàn
tay siết lại thành nắm, trông hắn lúc này vô cùng đáng sợ. Đột nhiên
hắn lên tiếng, chất giọng trầm trầm đầy đau đớn:
- Bác gạt cháu đúng không? Cô ấy muốn tránh mặt cháu nên mới bày ra chuyện này phải không?
- Đây là sự thật, tôi sẽ không lấy cái chết của con mình ra để đùa giỡn –
Ông minh gằn từng tiếng, lớp vỏ bọc của ông đã gần rạn nứt, ông không
thể chịu nổi sự đau đớn này được nữa.
- NÓI DỐI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ NÓI DỐI – Hắn hét lên rồi chạy ra ngoài, chiếc Ferrari màu đen phóng nhanh đi.
- Không xong rồi, bác giúp cháu chăm sóc Giao Châu, cháu phải chạy theo
Chấn Phong, không thì chắc cậu ấy sẽ gây tai nạn khi lái xe với tâm
trạng này – Gia Long vội nói.
- Được, giúp ta khuyên Chấn Phong – Ông Minh cau mày, nhận lấy nhỏ từ
tay anh, ông không thể nói được câu “Đừng quá đau lòng” bởi chính ông
cũng đang rất đau đớn khi nghe tin dữ về nó.
- Vâng, chào bác cháu đi – Gia Long gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài, phóng xe theo hắn.
********
Trên đường, hắn phóng xe như vũ bão, chiếc Ferrari màu đen lao đi như xé
gió. Đầu óc hắn chẳng thể suy nghĩ được gì, hắn đã mất nó rồi, mất nó
thật rồi, nó không còn cần hắn nữa nên mới bỏ hắn mà đi, nếu vậy thì hắn
sẽ đi tìm nó, sẽ đi theo nó. Nghĩ vậy, hắn lại tăng tốc tới mức tối đa,
chiếc xe lại tiếp tục lao đi trên con đường.
Ở phía sau, Gia Long vẫn kiên trì phóng xe theo hắn, điều khiến anh đau
đầu là không biết làm sao để có thể khiến hắn dừng lại. Vận tốc xe lúc
này quá lớn, chỉ cần đâm vào một vật nào đó là sẽ rất nguy hiểm. Chợt
nghĩ ra một cách, anh gọi cho hắn, tuy biết hắn sẽ không nghe máy nhưng
may mắn là điện thoại của hắn có chế độ phát tin nhắn thoại, chỉ cần gửi
tin nhắn thoại vào máy là điện thoại tự động sẽ phát lên cho người sử
dụng nghe thấy
Tuy cách này cũng rất nguy hiểm nhưng nếu để hắn tiếp tục lái xe như vậy
thì càng nguy hiểm hơn nên Gia Long đành phải làm vậy. Lấy điện thoại
ra, anh gọi cho hắn, cố hét lớn nhất có thể:
- CHẤN PHONG, BẠCH NGUYỆT CÒN SỐNG, MAU DỪNG LẠI ĐI!
Quả nhiên đúng như anh dự đoán, chiếc xe giảm dần tốc độ, nhưng đột
nhiên, chiếc xe đâm sầm vào cái cây bên đường, anh vội vàng thắng lại và
chạy đến xem, hắn đã bất tỉnh, đầu bị chấn thương còn chiếc xe thì bị
móp mui do đâm vào cây. Vội đưa hắn lên xe mình, anh gọi người đến câu
xe hắn về nhà mình rồi chở hắn đến bệnh viện. Rất may là chiếc xe đã
giảm tốc độ đáng kể, không thì chắc chắn mạng sống của hắn khó giữ được.
Lo cho hắn xong xuôi, Gia Long gọi về nhà nó để hỏi thăm tình hình. Sau một hồi chuông dài, cuối cùng papa nó cũng bắt máy:
- Alo? – Papa nó nói, giọng đầy mệt mỏi
- Cháu là Gia Long, bác gái và Giao Châu sao rồi thưa bác? – Gia Long lễ phép nói.
- Hai người đều tỉnh rồi, cháu đừng lo, còn Chấn Phong sao rồi? – Papa nó nói, giọng có một chút tức giận
- Chấn Phong không sao đâu thưa bác, chỉ có điều lúc nãy cậu ấy tông vào
cây nên cháu vừa đưa cậu ấy đến bệnh viện – Gia Long thở dài – Cháu có
thể hỏi một chuyện được không ạ?
- Cháu cứ nói – Ông minh nói nhanh
- Thật sự là…..uhm……thật sự là Bạch Nguyệt có mặt trên chuyến bay đó
sao? – gia Long hơi ngập ngừng, anh không muốn nhắc đến việc này nhưng
vì hắn nên anh đành phải hỏi – Xin lỗi nếu cháu có làm bác không vui.
- Không, không sao – Papa nó trầm giọng – Con bé thật sự đã đi chuyến bay đó, nó thật sự đã rời xa chúng ta rồi cháu à.
- Cháu xin lỗi – Gia Long nói – Cháu không nên nhắc tới việc này.
- Không sao, cháu lo cho Chấn Phong đi, khi nào cậu ta tỉnh thì hãy bảo
cậu ta quên con bé đi, bác nghĩ con bé cũng không muốn nhìn thấy cậu ta
đau khổ đâu – Papa nó thở dài.
- Vâng, cháu biết rồi – Gia Long nói rồi tắt máy.
Vậy là nó thật sự đã ở trên chuyến bay đó, anh biết phải nói gì với hắn
khi hắn tỉnh dậy đây, rồi còn lời mà papa nó nhờ anh chuyển lại nữa,
liệu hắn có bình tĩnh nổi khi nghe về nó hay không? Nghĩ đến đó, anh khẽ
cau mày và lắc đầu, chuyện này thật là khó xử mà…………….
Phần 80:
Lúc này ở nhà nó, nhỏ và bà Như Huỳnh đang ngồi cạnh nhau trong phòng.
Hai người đang xem những những cuốn album của nó, những tấm hình ghi lại
quá trình lớn lên của nó, từ một đứa bé gái, nó dần lớn lên và trở
thành một thiếu nữ xinh đẹp, hồn nhiên và trong sáng, tuy bề ngoài nó
lạnh lùng là thế nhưng nó sở hữu một trái tim ấp áp. Nhỏ nghẹn ngào nói,
mắt vẫn dán chặt vào bức ảnh hai đứa chụp chung khi 5 tuổi:
- Cháu nhớ có một lần khi ra đường, Nguyệt gặp một bà lão ăn xin, nó
chẳng nói chẳng rằng rút ra cho bà ấy 5 triệu đồng, rồi còn lén lút điều
tra xem nhà bà ấy ở đâu và thường xuyên ghé thăm bà ấy nữa.
- Bác cũng nhớ một lần bác ốm nặng, nó thì đang đi cắm trại với lớp, vừa
hay tin, nó đã bỏ về nhà, còn mua cháo trứng mà bác thích ăn nhất về
nữa – Mama nó bật khóc.
- Cháu không thể tin được, tại sao nó lại bỏ rơi cháu chứ? Rõ ràng nó đã
hứa với cháu sẽ cùng nhau kết hôn, vậy mà bây giờ nó lại dám thất hứa –
Nhỏ cũng không kềm được nước mắt.
- Lúc sáng khi bác thức dậy, ba nó mới nói cho bác biết rằng tối qua nó
đã đi Mỹ rồi, trước khi đi, nó còn nhờ ba nó nhắn với bác rằng nó yêu
bác và nó xin lỗi – Bà nức nở - Tại sao nó lại khờ như vậy? Tại sao nó
lại bỏ đi chứ?
- Bởi vì nó đã chịu quá nhiều tổn thương, nó không thể đối mặt với Chấn
Phong nên mới quyết định ra đi, tất cả là do con nhỏ Tuyết Lan đó mà,
nếu không có sự xuất hiện của cô ta, chắc chắn nó và Chấn Phong bây giờ
vẫn đang hạnh phúc bên nhau – Nhỏ đau đớn nói
- Cháu kể cho bác biết tất cả những chuyện xảy ra đi – Mama nó nắm lấy
tay nhỏ, mắt ánh lên sự đau đớn và giận dữ - Bác sẽ đòi lại công bằng
cho nó.
- Vâng – Nhỏ thở dài, cố nuốt nước mắt vào lòng – Chuyện là như thế này…………..
*************
Địa điểm: bệnh viện nơi Trang Linh đang nằm
- Eric à, anh có tin tức gì của chị Nguyệt không? Không hiểu sao em cảm thấy lo lắng quá – Trang Linh nắm lấy tay của anh
- Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đang cố liên lạc với Gia Long, nãy giờ anh gọi
nhưng anh ta không nghe máy – Eric mỉm cười trấn an cô dù trong lòng
anh lúc này cũng đang rất lo lắng.
- À, anh tìm thấy Tuyết Lan chưa? – Trang Linh sực nhớ ra
- À, vẫn chưa – Eric mỉm cười, tránh ánh mắt của cô – Anh vẫn đang cho người tìm cô ấy.
Eric đã nói dối, thật ra anh không hề cho người tìm cô ta bởi vì một
phần phải chăm sóc cho Trang Linh, một phần lo lắng cho nó và vì anh
không hề muốn tìm cô ta. Cô ta đã gây ra cho nó – đứa em gái của anh –
quá nhiều đau khổ, anh muốn nhân dịp này cho cô ta phải trải qua những
gì mà nó từng chịu đựng.
Sau khi dỗ cô ngủ, Eric ra ngoài và điện thoại cho Gia Long, vẫn không
ai nghe máy, lúc anh vừa định cúp thì tiếng nói mệt mỏi của Gia long
vang lên:
- Alo?
- Cuối cùng anh đã nghe máy, May sao rồi? – Eric lo lắng hỏi
- Cô ấy……. – Gia Long ngập ngừng, giọng nói trầm xuống pha chút đau đớn và buồn bã – Anh hãy thật bình tĩnh nhé?
- Được, tôi đang rất bình tĩnh, anh hãy nói đi – Eric đáp lời
- May…..cô ấy đã……..chết rồi – giọng anh nhỏ dần ở những từ cuối
- Cái gì? Anh đang đùa sao? – Eric ngạc nhiên cực độ, đôi mắt mở to vì kinh ngạc
- Tôi không đùa, cô ấy đã chết rồi, đó là sự thật – Gia Long đáp, giọng nói được buồn.
- Chết sao? Tại sao? Sao chuyện này lại xảy ra được? – Eric ngồi phịch xuống ghế, tai như không tin vào những gì vừa nghe được.
- Tai nạn máy bay – Gia Long đáp – Cô ấy sang Mỹ để tránh mặt Chấn Phong, khi bay ngang qua biển, chiếc máy báy đó đã…………
“Bốp”, cái điện thoại trên tay Eric rơi xuống đất, đôi mắt anh đầy nỗi
kinh hoàng, nó thật sự đã chết rồi sao? Sao lại như vậy? Mới ngày hôm
qua thôi anh vẫn còn nhìn thấy nó, sao bây giờ lại như vậy? Làm sao anh
dám nói với Trang Linh đây?
Chợt giọng nói trong trẻo của Trang Linh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
- Chị Nguyệt đã chết rồi sao? Tại…….sao…..? – Trang Linh khuỵ xuống đất – Tại sao lại như vậy chứ?
- Tai nạn máy bay, chiếc máy bay chở cô ấy đã đâm xuống biển – Eric vội
đỡ cô đứng lên, gương mặt rất đau đớn – Em hãy bình tĩnh đi, coi chừng
sức khoẻ.
- Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ?- Trang Linh bật khóc, nước mắt cô thấm ướt áo anh.
Eric không nói gì mà ôm lấy cô vỗ về, tin này quả thật khiến anh bị chấn
động, trong thời gian ở Việt Nam, anh đã xem nó như em gái của mình,
tin nó đã chết như một con dao rạch vào tim anh, anh thấy đau đớn, thấy
buồn bã nhưng anh biết cô còn đau gấp trăm lần bởi vì đã không hoà giải
được hiểu lần giữa nó và hắn. Trang linh cứ khóc, cô khóc mãi đến khi
thiếp đi, trong vô thức, cô vẫn tiếp tục khóc, những giọt nước mắt long
lanh vẫn chảy dài…………..
************
Địa điểm: một ngôi nhà hoang trong hẻm……..
Thời gian: Buổi tối sau khi nó trốn về nhà…………..
- Các người là ai? Thả tôi ra, nếu không, tôi cho các người sống dở chết dở đó, lũ khốn kiếp – Tuyết Lan gân cổ lên **** rủa.
- Cô em định làm gì? – Một tên cười đểu – Ngoan ngoãn câm mồm lại đi, không thì đừng có trách
- Bọn khốn, mau thả tôi ra – Cô ta vẫn bướng bỉnh và tiếp tục **** rủa.
“CHÁT”, 5 ngón tay hằn trên mặt cô ta, một tên gầm lên:
- Con kia, mày có câm không hả? Hay là mày muốn chết? Mày nên nhớ mày đang bị bắt, mày liệu hồn đó, tao không đùa đâu.
- Lũ các người dám đánh tôi sao? – Mắt cô ta long lên song sọc, khoé môi
rỉ ra một chất lỏng màu đỏ - Lũ hèn hạ, các người chết hết đi
- Mày ngon lắm – Tên cầm đầu nghiến răng – Xem ra tao không cho mày một bài học thì mày không sợ.
Tới lúc này cô ta mới nhận ra mình đang trong tình trạng như thế nào, Tuyết Lan run rẩy nép vào tường, miệng lắp bắp:
- Các người muốn làm gì?
Phần 81:
Tên cầm đầu hất cằm về phía cô ta, ngay lập tức, bọn đàn em xấn tới, tên
nào cũng nở nụ cười đê tiện trên môi. Một tên nắm lấy cằm cô ta, cười
đểu:
- Cô em cũng xinh đẹp quá chứ nhỉ? Đừng lo, anh sẽ dịu dàng với em mà.
Tên đó vừa nói xong, những tên còn lại rú lên cười, cô ta sợ hãi hét lên:
- Cút đi, các người tính làm gì tôi?
- Làm cho con ** này câm mồm đi – Tên cầm đầu cau mày – Cho bọn bay toàn
quyền xử lí ả ta, tao ra ngoài đây – Nói rồi tên cầm đầu bỏ ra ngoài.
- Cám ơn đại ca – Đám đàn em nói rồi quay sang cô ta – Bọn anh sẽ cho em một kỉ niệm khó phai.
Nói rồi, một tên xé toạc áo của Tuyết Lan, những tên còn lại thì giữ chặt lấy chân cô ta.
- Không, làm ơn, đừng mà…. – Tuyết Lan gào lên, nước mắt giàn giụa, cố gắng khép chặt chân lại nhưng cô vọng.
Cô ta bất lực nhìn những mảnh quần áo rơi khắp mặt đất, miệng không
ngừng khóc lóc cầu xin, đáp trả lại cô ta là những tràng cười đê tiện và
đểu cáng. Bọn chúng thay nhau cưỡng bức cô ta, hành hạ đủ trò khiến
Tuyết Lan đau đớn cùng cực, hơn nữa cô ta vẫn còn là con gái nên càng
khiến cho việc quan hệ này đau đớn gấp trăm lần. Ban đầu, cô ta hét lớn
nhưng rồi cũng im miêng vì biết có hét cũng chẳng giúp ích gì.
Sau khi đã khiến cô ta câm miệng, bọn chúng chỉnh sửa lại quần áo, quăng
cho cô ta một tấm khăn rồi bỏ qua ngoài. Cố gắng nhặt lấy tấm khăn,
Tuyết Lan dùng nó quấn quanh người, khắp cơ thể cô ta vô cùng đau đớn,
có một vài chỗ bị thâm tím lại. Nhìn cơ thể mình vào lúc này, Tuyết Lan
cảm thấy đau đớn và nhục nhã, rốt cuộc cô ta đã gây ra chuyện gì mà lại
phải chịu sự nhục nhã này? Chợt cô ta nảy ra một ý, nếu lần này thoát
nạn, cô ta sẽ có cớ để khiến hắn tin rằng mình đã thật sự làm chuyện đó
với cô ta, vốn cô ta còn đang lo lắng không biết phải làm sao thì bỗng
dưng trời lại tạo cơ hội cho cô ta. Bất giác Tuyết Lan nhoẻn miệng cười
Một lúc sau, tên cầm đầu bước vào, theo sau là bọn đàn em, hắn nhếch
mép:
- Bọn bây làm tốt lắm, xem ra nó đã chịu câm miệng lại rồi.
- Đại ca quá khen – Một tên nhìn cô ta cười đểu
Tên cầm đầu tiến về phía Tuyết Lan và dùng tay nâng cằm cô ta lên, nhếch mép:
- Cô biết vì sao lại bị bắt đến đây không?
- Không, tại sao? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt – Làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi.
- Còn nhớ người tài xế cô đã cho người giết không? – Tên đó mỉm cười lạnh lùng.
- Tôi không có cho giết ai cả, các anh nhầm rồi – Tuyết Lan vẫn cố chối
- Còn dám chối? – Hắn gằn giọng, giơ tay lên cho cô ta một cái tát trời giáng – Có nhận không?
- Phải, là tôi cho người giết anh ta, vậy thì sao? – Tuyết Lan đành phải nhận, gò má cô ta bỏng rát do bị tát.
- Có biết người đó là ai không? – Tên cầm đầu căm phẫn nhìn cô ta
- Không, làm sao tôi biết được? – Tuyết Lan rưng rưng nước mắt
“CHÁT’, lại thêm một cái tát giáng xuống mặt Tuyết Lan, lực tát mạnh tới
mức khiến cô ta ngã xuống sàn. Tuyết Lan ôm lấy mặt, một dòng máu đỏ
lại chảy ra từ khoé miệng của cô ta, cô ta trừng mắt nhìn tên đó. Hắn
cười khẩy và nắm lấy tóc của Tuyết Lan:
- Mày đừng có giở bộ dạng dễ thương với tao, đừng tưởng tao không đánh
con gái, tao nói cho mày biết, người mày giết lúc đó chính là em trai
của tao đó – Tên đó gằn giọng, giật mạnh tóc của cô ta lên khiến Tuyết
lan rên rỉ vì đau đớn.
- Em của anh sao? – Tuyết lan trợn mắt lên vì ngạc nhiên
- Phải, em của tao, mày là con nhỏ không biết tốt xấu, mày sẽ phải đền mạng cho em tao – Tên đó nghiến răng.
- Đừng, xin anh, tôi không biết, anh cần bao nhiêu tiền cứ nói, tôi sẽ đưa đầy đủ - Tuyết Lan van xin.
- Được, tao cần 100 tỷ, mày có không? – Tên đó cười khẩy
- 100…tỷ? – Tuyết Lan trợn tròn hai mắt
- Phải, mày có không? Nhà mày giàu lắm mà? Nhiêu đó thì nhằm nhè gì? – Tên đó cười khẩy
- Được, anh gọi số điện thoại này, nói là Tuyết Lan gặp nạn, chắc chắn anh ấy sẽ đưa tiền cho các người – Tuyết Lan sợ hãi nói.
- Đọc đi – Tên đó ra lệnh
- 097xxxxxxxxxx
Ghi xong, tên đó quay đi ra lệnh cho một tên đàn em đi gọi điện, còn đám
còn lại thì nghe lệnh đại ca tiếp tục cưỡng đoạt Tuyết Lan.
Một lát sau, tên cầm đầu đập mạnh vào cửa khiến cả bọn giật mình, hắn gầm lên:
- Số này không ai bắt máy hết, mày tính nói láo sao?
- Sao lại như vậy? Anh cố gọi lại đi, không thể nào sai được – Tuyết Lan hoảng sợ nói.
- Thằng đàn em tao đã gọi mấy lần rồi, chẳng ai nghe máy cả, mày không
hồn thì đừng đùa với bọn tao, không tao cho mày chết – Tên đó đe doạ.
- Vậy thì gọi số này đi, chắc chắn sẽ có người nghe máy – Tuyết Lan vội nói – 0123xxxxxxxxxx
- Số của ai? – Tên đó lườm
- Của ba tôi, ông ấy đang ở bên Mỹ, chắc chắn ông ấy sẽ đưa tiền cho các người
Tên đó không đáp, hắn quay đi và ra lệnh cho đàn em gọi cả hai số điện thoại, còn cô ta thì giao cho những tên còn lại.